Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Chính vì hắn nhắc đến tên của Liên Thanh Châu nên nàng mới chịu buông lỏng đề phòng xuống.
Lúc đó nàng nghĩ chắc có lẽ người này đáng tin.
Thần kinh căng chặt vừa thả lỏng, Thẩm Nguyệt quả thật đã sắp không chịu nổi nữa rồi, kiệt sức khiến nàng không chống đỡ được nữa. Tô Vũ vừa hỏi thế, nàng cảm thấy linh hồn mình như bay ra khỏi cơ thể, không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa.
Nàng mơ hồ có cảm giác mình được ai đó ôm lấy eo, ngã vào lòng người đó.
Vòng tay đó hơi lạnh, không giống như thường ôm người nào khác vào lòng.
Giữa mùi máu tanh nồng nặc, nàng vẫn ngửi thấy rất rõ, ống tay áo của hắn phảng phất mùi trầm hương khiến trí tim người khác loạn nhịp.
Có lẽ nàng không nên ngủ say như vậy, nhưng ngay thời khắc đó, chẳng hiểu sao nàng bỗng thấy rất yên tâm.
Tô Vũ ôm lấy nàng, mái tóc dài sau lưng nàng nhẹ nhàng lướt qua khuỷu tay của hắn.
Sau đó hắn bế ngang hông nàng, để đầu nàng lặng lẽ ngả vào lồng ngực mình. Hắn đứng trên đỉnh núi nhìn ánh lửa dưới chân núi đang dần dần cháy lan lên ngọn núi.
Tô Vũ quay người đi xuống theo con đường ở triền núi còn lại, hắn trầm giọng nói: “Yên tâm ngủ đi, việc còn lại cứ giao cho ta”.
Sườn núi khuất nắng rất dốc, cho dù có đường xuống núi cũng không hề dễ đi.
Tô Vũ bế Thẩm Nguyệt chạy xuống núi nhanh như gió vậy, nơi nào hắn lướt qua, lá cây rung xào xạc.
Thẩm Nguyệt ngả người vào lòng hắn mà mơ mơ màng màng, cảm thấy cơ thể mình không ngừng chìm xuống, bên tai chỉ còn tiếng gió ù ù.
Nàng vô thức giơ tay ôm lấy vòng eo của Tô Vũ, như thể sợ Tô Vũ sẽ quẳng nàng đi giữa đường vậy.
Ở bên này, một đội quan binh cuối cùng cũng xuyên qua rừng cây, chạy tới đỉnh núi.
Người đi đầu là Tần Như Lương, hắn ta mặc áo bông, dù đứng giữa ánh lửa vẫn tuấn tú và rạng ngời.
Vốn dĩ đêm nay hắn ta phải ở lại Phù Dung Uyển qua đêm cùng Liễu Mi Vũ.
Nào ngờ sau đó Ngọc Nghiên bất chấp tất cả mà xông vào Phù Dung Uyển, mất hồn mất vía quỳ trong viện cầu xin hắn ta giúp đỡ.
Thẩm Nguyệt mất tích, nàng bị cướp đi mất khi ở trong con ngõ. Khi đó bốn kiệu phu phụ trách khiêng kiệu mất mạng ngay tại chỗ.
Điều này không chỉ liên quan tới tung tích của Thẩm Nguyệt mà còn là một vụ án mạng. Tần Như Lương lập tức dẫn người tới hiện trường điều tra.
Cho dù Liễu Mi Vũ cực kỳ không muốn hắn ta rời khỏi Phù Dung Uyển, hắn ta vẫn phải ngon ngọt khuyên răn rồi mới ra ngoài.
Tần Như Lương vừa mới rời đi, sắc mặt Liễu Mi Vũ đã sa sầm. Nàng ta hả hê nghĩ rằng, cho dù bây giờ hắn ta có ra ngoài điều tra, đợi khi tìm thấy Thẩm Nguyệt, nàng cũng bị giết hại thê thảm từ lâu rồi.
Cho dù là vậy, cứ coi như nàng ta mở lòng từ bi, cho phép Tần Như Lương đi nhặt xác cho Thẩm Nguyệt.
Khi tới hiện trường, Tần Như Lương không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, lập tức cho người tới xem xét từng cổng thành.
Sau khi tốn kha khá thời gian, cuối cùng hắn ta cũng hay tin khi cổng thành sắp đóng lại vào lúc đêm xuống, một nhóm người rất khả nghi cưỡi ngựa kéo theo thùng xe ra khỏi thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...