Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Sắc trời đã tối hẳn, có rất nhiều bóng người hiện ra trong rừng rậm dưới chân núi, chúng cầm những ngọn đuốc đốt sáng nơi này lên.
Kẻ cầm đầu vươn tay ra, mạnh mẽ kéo cằm của Thẩm Nguyệt, ép nàng ngẩng đầu lên.
Kẻ này có ánh mắt lạnh thấu xương, giống như một tên liều mạng trong đao kiếm đổ máu, thường đi tranh đấu vậy. Hắn ta tỉ mỉ quan sát Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nhìn lại hắn ta bằng ánh mắt bình tĩnh, đen như mực, trong mắt nàng lờ mờ phản chiếu cả ánh lửa đang nhún nhảy.
Hắn ta khinh miệt cười: “Xấu thì xấu nhưng tính cách mạnh đấy, rất hợp khẩu vị của ông đây! Để xem lát nữa lên giường ngươi có còn cứng rắn được hay không!”
Đám người bên cạnh cười lên hô hố, trông vô cùng hèn mọn hạ lưu.
Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng biết đây là một phường sơn tặc! Bọn chúng giết người cướp của, không gì không làm!
Thế nhưng sao đám sơn tặc này lại mạo hiểm vào kinh thành tác oai tác quái, hơn nữa mục tiêu rất rõ ràng, chính là Thẩm Nguyệt nàng!
Rõ ràng là có người đã mua mạng của nàng.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Đối phương cho ngươi bao nhiêu tiền?”
Hắn ta đáp: “Sao ngươi biết ông đây cần tiền?”
“Ta với ngươi không thù không oán, ngươi cũng không đến mức tâm huyết dâng trào mà đi bắt cóc người”, Thẩm Nguyệt nói: “Đối phương không chỉ đưa tiền mà còn đưa rất nhiều, dù gì mạng của ta rất đắt”.
Người đàn ông chế giễu: “Đúng, xử một mình ngươi mà có giá bằng hai người”.
Thẩm Nguyệt dứt khoát nói: “Chúng ta làm giao dịch đi, đối phương trả ngươi bao nhiêu, ta sẽ trả gấp đôi, ngươi thả ta ra”.
Xung quanh lại vang lên một hồi cười càn rỡ.
Tên đàn ông này tát vào mặt Thẩm Nguyệt, tức thì một vị tanh tanh ngọt ngọt xuất hiện.
Nàng thở hổn hển, sợi tóc tán loạn.
Hắn ta nói: “Ông đây tốn bao nhiêu sức mới bắt được ngươi về đây, nói thả là thả chắc? Tiền ta muốn, người ta cũng muốn! Người đâu, bắt con đàn bà này lên núi cho ta, đêm nay để nó hầu hạ chúng ta cho sung sướng!”
Đám người sục sôi, kéo Thẩm Nguyệt lên núi.
Không phải nàng không phản kháng mà là hai tay của nàng bị trói rất chặt, không thể tránh thoát nổi.
Đường đi lên núi gồ ghề nhấp nhô, Thẩm Nguyệt lảo đảo đi lên.
Đây không phải phủ tướng quân, đối thủ mà nàng đối mặt cũng không phải Liễu Mi Vũ, mà là một tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Nàng không thể lỗ mãng, cũng không thể làm theo ý mình, nếu không người khổ sẽ chính là nàng và đứa bé.
Đoạn đường này đi lắc lư, Thẩm Nguyệt đã rất mỏi mệt. Nhưng chỉ cần nhắm mắt thì nàng sẽ lập tức nhớ đến cảnh tượng máu me kia trong đầu.
Không thể phủ nhận rằng nàng bị dọa sợ, tâm lý không ổn định. Nếu còn có sai sót gì thì sẽ rất dễ bị động thai.
Nàng phải tỉnh táo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...