Triệu thị ôm mèo, định nói thay Tần Như Lương mấy câu nhưng Thẩm Nguyệt đã lạnh lùng liếc qua, bà ta liền ngậm miệng lại.
Triệu thị thấy tướng quân muốn quan tâm công chúa, nhưng công chúa lại từ chối điều này, khiến mối quan hệ trở nên gượng ép.
Hai người giằng co một lát, Tần Như Lương đang định phát tác thì một nha hoàn ở bên kia chạy tới, kêu lên: “Không xong rồi! Không xong rồi! Nhị phu nhân… tự vẫn rồi!”
Tần Như Lương chấn động, sau đó tung bay qua mặt Thẩm Nguyệt như một cơn gió, thoáng chốc liền biến mất ở con đường đến Phù Dung Uyển.
Triệu thị kéo nha hoàn truyền lời kia lại, hỏi: “Nhị phu nhân thật sự tự vẫn sao?”
Nha hoàn gật đầu: “Nhị phu nhân thật sự đã treo xà tự vẫn, nếu Hương Lăng tỷ không phát hiện kịp thời thì e là đã hương tiêu ngọc vẫn rồi!”
Thẩm Nguyệt cười nói: “Xem ra Hương Lăng phát hiện đúng lúc ghê”.
Nàng vừa dứt lời, quản gia đã từ tiền viện đi đến, cung kính nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, Liên công tử đưa kiệu đến, nói là muốn đón công chúa qua đó”.
Thẩm Nguyệt giật lông mày, giờ này rồi mà Liên Thanh Châu còn đón nàng đến làm gì?
Thấy Thẩm Nguyệt không đáp lại, quản gia lại nói: “Công chúa, sắc trời đã tối, hay lão nô từ chối Liên công tử, chờ ngày mai công chúa lại đi?”
Thẩm Nguyệt đưa tay ra ngăn, đứng dậy nói: “Dù gì cũng không bao xa, ta đến đó nhanh thôi”.
Quản gia không yên tâm, nếu công chúa đi đêm không về lần nữa, tướng quân biết lại phát hỏa thì sao?
Quản gia nói: “Hay là lão nô đến báo với tướng quân một tiếng?”
Thẩm Nguyệt cười như không cười: “Đương nhiên là được, nhưng bây giờ tướng quân đang đến Phù Dung Uyển rồi, nghe nói nhị phu nhân treo xà tự vẫn, ngươi muốn đến đó tự rước khó chịu vào thân không?”
Quản gia ngậm miệng.
Sau đó, Triệu thị đem đi trả mèo, Thẩm Nguyệt thì dẫn Ngọc Nghiên ra ngoài.
Kiệu mềm đang dừng ở cửa chính, chờ Thẩm Nguyệt lên kiệu.
Trong lúc Thẩm Nguyệt rời phủ, Tần Như Lương thì lo lắng chạy về Phù Dung Uyển, thấy trong phòng có ba thước lụa trắng đang treo, sắc mặt tái mét. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Liễu Mi Vũ đã được cứu xuống, vết hằn trên cổ cực kỳ rõ ràng, hô hấp suy yếu, sắc mặt tiều tụy.
Hương Lăng khóc đỏ mắt ở bên cạnh: “Phu nhân, người hà tất phải làm vậy…” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================
Liễu Mi Vũ cười thảm nói: “Ta chỉ là người bị tướng quân vứt bỏ thôi, sống cũng vướng mắt tướng quân, không bằng chết đi để giải thoát cho nhau”.
Tần Như Lương vừa vào phòng liền ôm Liễu Mi Vũ vào lòng thật chặt.
Hai người im lặng thật lâu.
Sau đó, Liễu Mi Vũ phát ra tiếng khóc đáng thương và vô tội, Tần Như Lương mới nói: “Mi Vũ, ta xin lỗi, ta xin lỗi… là ta không nên, không nên cố tình ghẻ lạnh nàng”.
“Tướng quân đã sớm quên Mi Vũ thì còn tới đây làm gì? Mi Vũ lẻ loi một mình, không nơi nương tựa, tướng quân chính là tất cả của Mi Vũ… nhưng Mi Vũ bây giờ đã mất đi tất cả, còn sống làm gì chứ?”
Tần Như Lương không ngờ mọi chuyện sẽ đến mức này, hắn ta ôm Liễu Mi Vũ càng chặt, nói: “Ai nói ta quên chứ, ta không quên, Mi Vũ, ta chỉ muốn bình tĩnh lại thôi mà”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...