Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Chỉ có Triệu mụ ở phủ tướng quân biết Thẩm Nguyệt đang mang thai cho nên mới dành chút thời gian mang cho nàng thêm vài chiếc chăn bông.

Triệu mụ tận tình khuyên nhủ: “Khi gặp tướng quân thì công chúa nên nói chuyện nhẹ nhàng với tướng quân, nói không chừng tướng quân có thể vì đứa trẻ mà mở lòng với công chúa”.

Thẩm Nguyệt sững sờ: “Làm sao ngươi biết ta mang thai?”

Triệu mụ nói: “Chuyện này không chỉ có nô tỳ biết mà toàn bộ kinh thành đều đã biết! Lần này công chúa không chỉ phá hỏng chuyện tốt của tướng quân mà còn khiến cho phủ tướng quân trở thành trò cười của cả kinh thành, thật sự đã gây ra đại họa!”

Thẩm Nguyệt nhớ rõ mình chưa từng nhắc tới chuyện mang thai, chuyện này hẳn là do cái miệng của Liên Thanh Châu nói ra!

Rõ ràng là hắn ta rất sợ nàng sẽ giải quyết đứa trẻ trong bụng mình.

Sau ba ngày náo nhiệt, phủ tướng quân lại trở nên quạnh quẽ trở lại.

Trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp quên chuyện nực cười diễn ra trong hôn lễ, vào sáng sớm ngày thứ tư, sự yên tĩnh vốn có trong tiểu viện của Thẩm Nguyệt đã bị phá vỡ.


Lúc đó Thẩm Nguyệt vẫn đang ngủ say.

Mặc dù tiểu viện này có thiếu thốn rách nát nhưng Thẩm Nguyệt là người có khả năng thích nghi trong mọi hoàn cảnh. Lúc trước khi nàng đi quay phim thì còn phải ngủ trong những ngôi nhà tồi tệ hơn thế này nhiều.

Nàng là người có thể chịu được khổ cực, phải ăn no ngủ kĩ thì mấy ngày sau mới có sức để làm việc.

Đột nhiên, có một người hầu thô lỗ đá cửa phòng, Thẩm Nguyệt bị tiếng động lớn làm cho tỉnh giấc, nàng ngồi bật dậy, mơ mơ hồ hồ nói: “Phải tiếp tục quay sao? Mấy giờ rồi vậy? Ta cảm thấy mình còn chưa ngủ thiếp đi được bao nhiêu…”, nàng cố gắng mở đôi mắt lem nhem ra, mới nói được nửa câu thì nàng đã thấy một bóng dáng cao lớn từ bên ngoài chậm rãi bước vào phòng, đúng lúc đó thì chữ cuối cùng cũng nhảy ra khỏi miệng của nàng: “…giờ”.

Vừa mới thức dậy mà đã bị chọc tức rồi.

Vừa nhìn thấy Tần Như Lương bước vào thì Thẩm Nguyệt đã nổi giận đứng bật dậy.

Bây giờ còn quay phim cái gì nữa?


Chẳng phải nàng mới vừa xuyên không mấy ngày trước sao?

Tần Như Lương mặc áo khoác sạch sẽ chỉnh chu sải những bước chân thẳng tắp bước vào cửa.

Không hổ danh là đại tướng quân rong ruổi trên chiến trường, nhất cử nhất động của hắn ta đều anh khí tiêu sái, dứt khoát hẳn hoi.

Chỉ có điều nét mặt của hắn ta bây giờ lạnh như băng, trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa lớn, nhìn người đối diện như muốn ăn tươi nuốt sống.

Hắn ta khoanh tay đứng lạnh lùng nói: “Vào đây”.

Theo sau hắn ta là một thầy thuốc mang theo thùng thuốc chậm rãi bước vào.

Bên ngoài dường như còn có rất nhiều người, tiểu viện này hiếm khi mới có ngày náo nhiệt như vậy.

Tâm trạng của Thẩm Nguyệt lúc này vô cùng tệ, nàng nói: “Muốn làm gì? Ngươi lại mang xui xẻo gì tới cho ta nữa đây? Không phải ngươi mới thành hôn mấy ngày trước sao, sao nhìn mặt ngươi như mới vừa đưa tang xong vậy?”

“Thẩm Nguyệt!”

“Ngươi không cần phải lớn tiếng như vậy, ta không có bị điếc, ta có thể nghe thấy rõ ràng”, Thẩm Nguyệt ngoáy ngoáy lỗ tai, tỏ ra lười biếng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui