Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn, lấy một quả mơ đường vào miệng, híp mắt khen ngợi: “Ngươi khéo tay lắm”.
Ngọc Nghiên nhân tiện nói: “Công chúa, nô tỳ dìu người về phòng nghỉ ngơi nhé”.
“Khỏi, nơi này mát mẻ mà”.
Ngọc Nghiên sợ nàng thấy Tần Như Lương thì mất hứng, nhưng rõ ràng là dù Tần Như Lương có ở đâu đi nữa, hắn ta cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với nàng.
Thấy cả chủ lẫn tớ đều không quan tâm Tần Như Lương, Tần Như Lương bèn quay đi, lạnh lùng nói: “Chưa chắc nàng ta đã vui mừng khi thấy ta đâu!”
Triệu thị không thể không nghiêng người nhường đường, tiếc nuối nói: “Tướng quân không vào ngồi hay sao ạ?”
“Khỏi cần”, Tần Như Lương không quay đầu, một mạch bước đi ra.
Triệu thị vào trong viện, nhìn Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên, thở dài: “Sao công chúa không mời tướng quân vào ngồi ạ?”
Thẩm Nguyệt híp mắt ăn mơ, cũng không nói gì.
Ngọc Nghiên nói: “Công chúa vừa mới khỏi một chút, việc gì phải mời hắn ta vào, không lẽ lại muốn làm công chúa động thai khí à?”
Triệu thị nói: “Tướng quân tốt xấu gì cũng là gia chủ, nếu công chúa có thể nhu tình như nước giống Liễu thị một chút, tướng quân không phải người có lòng dạ sắt đá, chắc chắn sẽ thương tiếc công chúa thôi. Nếu không thì tướng quân cũng chẳng một thân một mình đi đến Trì Xuân Uyển. Tướng quân hẳn là định thăm công chúa, nhưng công chúa không mời ngài ấy vào nên ngài ấy lại đi”.
“Đến thăm công chúa?”, Ngọc Nghiên nói: “Là đến xem xem công chúa thảm cỡ nào à? Nếu hắn ta thực sự quan tâm công chúa thì nên hỏi vì sao mà công chúa sợ hãi ngã xuống”.
“Ngọc Nghiên”, Triệu thị không quá tán đồng: “Sao ngươi lại nói thế chứ”.
Ngọc Nghiên nói: “Triệu mụ, xin lỗi, ta luôn nhanh mồm nhanh miệng, có gì nói đấy. Bà nói nếu công chúa có thể mềm mại mấy phần thì tướng quân sẽ thương xót, nhưng ngày trước công chúa cũng từng mềm mỏng mà, kết quả thì sao chứ, không phải vẫn bị Liễu thị đuổi ra ngoài hay sao?”
“Còn Hương Phiến kia nữa, đôi mắt to ngập nước, khóc trước mặt tướng quân cũng vô cùng đáng thương, sau một đêm xuân với tướng quân thì tướng quân có còn nhìn nàng ta nữa không? Cũng chẳng buồn hỏi vì sao nàng ta lại bị hủy đi dung mạo”.
Triệu thị há miệng, không phản bác được gì.
Ngọc Nghiên lại nói: “Có thể thấy tướng quân chỉ yêu một mình Liễu thị thôi. Công chúa vì bảo vệ bản thân mà không thể mềm mỏng, bằng không sẽ bị Liễu thị đè lên đầu lên cổ như trước đây!”
Bị một tiểu nha đầu nói cho một phen, sắc mặt Triệu thị hơi khó coi, nhưng cũng không nói được gì.
Thẩm Nguyệt nói: “Triệu mụ, ta biết ngươi có ý tốt cho ta và đứa bé, nhưng có những chuyện phải nhanh chóng nhìn thấu. Nếu ngươi muốn tác hợp ta với tướng quân thì đừng làm nữa, vì ta không thích hắn ta. Trước đó Thẩm Nguyệt ngốc thích hắn ta là vì nàng ngốc!”
“Nhưng công chúa dù gì cũng là phu nhân tướng quân mà…”
“Bây giờ thì là vậy, nhưng sau này vẫn sẽ như thế sao?”
Nàng chỉ đang chưa nghĩ được đường ra thích hợp thôi.
Thẩm Nguyệt không nhớ gì về chuyện trước kia, nhưng nàng biết hoàng đế là người lật đổ chính quyền của phụ hoàng nàng, là người huyết tẩy hoàng cung, cha mẹ mất mạng trong tay hoàng đế. Nếu nàng không chuẩn bị vẹn toàn thì tạm thời không thể hòa ly với Tần Như Lương mà về cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...