Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Tần Như Lương không biết đang đút cái gì vào miệng con mèo, chỉ nghe thấy tiếng kêu của con mèo khiến cho Liễu Mi Vũ cười khúc khích.
Liễu Mi Vũ nói: “Tướng quân, nó thật đáng yêu”.
Trên mặt Tần Như Lương cũng hiện lên ý cười ấm áp.
Nhưng tiếng mèo kêu lọt vào trong tai của Thẩm Nguyệt cùng Ngọc Nghiên nghe vô cùng đau khổ.
Cơ thể nhỏ bé của nó ngồi trên chân Liễu Mi Vũ run rẩy.
Ngọc Nghiên tức giận nói: “Chắc chắn bọn họ đã ép buộc mèo con, nô tỳ nghe tiếng nó kêu rất là khổ sở, công chúa, chúng ta phải làm sao bây giờ…”
Ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng Ngọc Nghiên thì nàng ta đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt đi thẳng về phía đình nghỉ mát, nhanh đến mức nàng ta không kịp ngăn cản.
Thẩm Nguyệt rất trầm lặng, không hề thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Gió bên hồ thổi tung vài sợi tóc mai của nàng nhưng không thể thổi mất sự khó đoán trên gương mặt nàng.
Liễu Mi Vũ ngước mắt lên nhìn thấy Thẩm Nguyệt liền dịu dàng chào hỏi: “Công chúa đến rồi. Tướng quân và ta đang hóng mát ở đây. Công chúa mau vào ngồi đi”.
Một câu nói chứng tỏ vị thế chủ nhà của nàng ta.
Thẩm Nguyệt không quan tâm, chỉ hơi nhướng mày bước vào đình nghỉ mát ngồi xuống, nhìn con mèo trong vòng tay của Liễu Mi Vũ nói: “Ta tìm nó khắp nơi, không ngờ nó lại ở đây”.
Đôi mắt ướt của mèo con nhìn về phía Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt đưa tay về phía nó nói: “Lại đây”.
Mèo con dường như có thể nghe hiểu tiếng nàng, muốn đến bên cạnh Thẩm Nguyệt, không ngờ Liễu Mi vũ lại ghìm chặt hai chân của nó không cho nó đi.
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn, điềm tĩnh nói: “Mi Vũ, nó còn rất nhỏ, dùng lực như vậy sẽ bóp nát xương nó”.
Liễu Mi Vũ vội vàng thả lỏng động tác, còn tỏ vẻ ngây thơ hối lỗi nói: “Xin lỗi, ta không cố ý. Ta thực sự thấy nó rất đáng yêu, ta thích nó vô cùng”.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng.
Liễu Mi Vũ nhìn sang Tần Như Lương, sắc mặt của hắn ta đã trở nên vô cảm kể từ khi Thẩm Nguyệt bước vào, lại nhẹ nhàng nói: “Công chúa, có lẽ là ta rất có duyên với nó, vừa thấy nó ta liền muốn chăm sóc nó, yêu thương nó. Công chúa có thể để lại nó cho ta nuôi hay không?”
Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào Liễu Mi Vũ nói: “Ngươi nói xem?”
Liễu Mi Vũ cười nói: “Vừa rồi ta còn bàn với tướng quân sau này sẽ chăm sóc nó như thế nào. Nếu như công chúa bằng lòng giao nó cho Mi Vũ nuôi thì Mi Vũ sẽ rất cảm kích”.
Thẩm Nguyệt cười lạnh nói: “Liễu Mi Vũ, ta biết ngươi tâm thiện, nhưng ngay cả ngươi cũng cần có người chăm sóc, sao ngươi có thể chăm sóc nó được?”
“Nhưng ta thực sự thích…”
Tần Như Lương đã lâu không lên tiếng, lúc này mới mở miệng: “Chỉ là con súc sinh mà thôi, nếu như Mi Vũ thích cô cho nàng nuôi thì đã làm sao? Thân là công chúa đáng lý ra cô còn phải rộng lượng hơn”.
Ý cười trên môi Thẩm Nguyệt vẫn không hề suy giảm, nhưng ánh mắt đã càng lúc càng lạnh lùng: “Ta không hiểu, ta có là công chúa hay không thì có liên quan chó gì tới chuyện này?”
“Thẩm Nguyệt, cô ăn nói cho đàng hoàng”, Tần Như Lương lạnh lùng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...