Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

“Trẫm có thể nâng ngươi lên, cũng có thể đạp ngươi xuống, trẫm sẽ khiến ngươi không còn gì cả, khiến ngươi hối hận vì những việc đã làm. Đây chính kết cục của ngươi khi phản bội trẫm”.

Người trước mắt vốn nên là bề tôi của ông ta, có thể mặc cho ông ta sử dụng. Đáng tiếc bề tôi này lại luôn không an phận!

Biện pháp tra tấn kẻ phản bội tốt nhất không phải lập tức giết hắn ta chết mà là khiến hắn ta từ từ cảm nhận nỗi đau của việc mất đi, cuối cùng chết không nhắm mắt.

Tần Như Lương nghe Hoàng đế nói những lời này, nếu như lúc trước còn chút không cam lòng thì bây giờ đã không còn chút nào nữa rồi.

Hắn ta càng bình tĩnh thì càng nổi bật lòng dạ hẹp hòi đáng buồn cười của Hoàng đế, Hoàng đế đứng trước mặt hắn ta hệt như một kẻ điên.

Hắn ta rất yêu Thẩm Nguyệt, không muốn nàng bị tổn thương. Nhưng trước khi hồi kinh, hắn ta chưa từng làm chuyện có lỗi với Đại Sở có lỗi với Hoàng đế.

Hắn ta tự nhận không thẹn với lòng!


Là Hoàng đế thấy hắn ta có ích thì tin dùng, vô dụng lại vứt bỏ, muốn ép buộc hắn ta làm người vô tình vô nghĩa mưu hại thê tử. Tình nghĩa chinh chiến sa trường gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là con cờ để mưu cầu lợi ích mà thôi.

Tần Như Lương không nói lời nào, thái độ dè dặt quỳ trên mặt đất.

Hoàng đế nói một hơi nhiều lời như vậy cũng không thấy hắn ta có phản ứng gì, mà thật ra hắn ta cũng không dám có phản ứng gì, bỗng cảm thấy rất là tẻ nhạt, nói: “Ngươi lui ra đi”.

Chuyện hòa ly này, Hoàng đế chỉ phái thái giám đến cung Thái Hòa truyền lại ý chỉ, trước đó hoàn toàn không hỏi ý của Thẩm Nguyệt. Hai người càng không thể nào có cơ hội gặp mặt.

Sau khi thái giám truyền ý chỉ xong, the thé nói: “Từ hôm nay trở đi, Tĩnh Nguyệt công chúa không còn phò mã rồi, công chúa cứ yên tâm ở lại cung Thái Hòa này đi”.

Thẩm Nguyệt nghĩ, như vậy cũng tốt.


Thẩm Nguyệt thản nhiên dắt Bắp Chân tản bộ trên hành lang, Bắp Chân bước đi ngày càng vững vàng ổn định.

Ngọc Nghiên và Thôi thị đi theo sau trông chừng. Chỉ Ngọc Nghiên cảm thấy tiếc thương cho chuyện này, Thẩm Nguyệt lại mất đi một người thật sự đối xử tốt với nàng rồi. . truyện tiên hiệp hay

Trên mặt Thôi thị không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Hủy bỏ quan hệ phu thê, về sau không người nào có thể chen chân vào mối quan hệ của công chúa và đại nhân nhà bà ta rồi.

Thôi thị an ủi Ngọc Nghiên: “Nghĩ thoáng chút, đây đều là ý của Hoàng thượng”.

Chẳng biết có phải vì Thẩm Nguyệt bầu bạn hay không mà Bắp Chân ngày càng gan dạ, thường xuyên dắt Thẩm Nguyệt đi tới bên rìa hành lang, ngồi xổm trước lan can ngắm nhìn cá sấu bơi lội trong hồ nước.

Bộ da cá sấu kia khô cằn xù xì, dáng vẻ vừa xấu xí vừa hung ác, người lớn nhìn mà phát khiếp, còn cậu bé lại nhìn đến say sưa.

Thẩm Nguyệt nheo mắt, sau đó cũng ngồi xuống ngắm nhìn cùng cậu bé.

Tiểu Hà không dám chủ quan, ở bên cạnh tận tình khuyên nhủ: “Công chúa vẫn nên bế tiểu công tử nhích vào một chút, cá sấu trong nước rất hung dữ, nếu lát nữa nhảy khỏi mặt nước thì phải làm sao bây giờ”.

Lúc ấy, cá sấu kia từng nhảy khỏi mặt nước hai lần, đáng tiếc mặt nước cách sàn hành lang một độ cao nhất định, Bắp Chân từ ngồi xổm chuyển thành ngồi bệt, đôi chân nhỏ ngắn lơ lửng bên rìa, cá sấu làm thế nào cũng không chạm tới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui