Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Chỉ cần cứ để chúng lục soát, nếu đêm nay lục soát đến đây mà không phát hiện điều gì bất thường, chúng cũng sẽ không nghi ngờ gì Tô Vũ.

Quản gia cũng khá hoảng hốt: “Thế này phải làm sao đây?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Y phục dính máu này không kịp đốt rồi, ngươi mau chóng tìm một nơi tuyết dày trong hậu viện rồi chôn xuống, đợi xong việc rồi xử lý sau”.

Nàng nói với gia nô: “Đi thông báo cho mọi người, không cần canh chừng bên ngoài, lập tức về phòng đi ngủ, nếu có người gõ cửa hẵng ra mở. Không cần căng thẳng, cứ dè dặt một chút là được. Có tìm thấy vết máu ở ngõ không?”

Gia nô kia lắc lắc đầu: “Nhưng vết chân ở cửa sau cũng được xóa sạch rồi”.

Thẩm Nguyệt nhìn ra bầu trời, nếu có vết máu, chắc hẳn nó cũng bị tuyết lớn che lấp rồi. Nàng đáp: “Cứ làm theo lời ta nói đi”.

Quản gia không thể nào yên tâm được: “Vậy còn vết thương của đại nhân thì phải làm sao? Công chúa phải làm sao?”


Thẩm Nguyệt đáp: “Nếu chúng tiến vào lục soát, cứ để chúng lục soát là được. Lát nữa ta sẽ tắt đèn, ngươi cứ nói với bên ngoài là thương tích của đại nhân khi ở Đại Lý Tự vẫn chưa khỏi nên đã ngủ từ sớm rồi”.

Không thể nghĩ nhiều như vậy được, quản gia nghe thấy thế cũng vội vàng ra khỏi tiểu viện.

Thẩm Nguyệt đứng dưới mái hiên, nhìn lối vào thông với tiểu viện bên ngoài, tới tới lui lui toàn là dấu chân hỗn loạn. Như thế này không ổn, nếu cấm vệ quân nào nhiều kinh nghiệm tới đây, chỉ cần nhìn những dấu chân hỗn loạn này là biết có người liên tục ra vào.

May mà hai bên lối đi trồng vài cây thường xanh, lúc này trên cây đọng rất nhiều tuyết. Nàng bước tới dưới gốc cây ngoài cùng của tiểu viện, siết chặt nắm đấm, đấm mạnh vào gốc cây.

Thẩm Nguyệt nhớ tới khi đánh vào cọc gỗ luyện võ lúc trước, nàng lấy hết sức lực, đấm từng nắm đấm vào các gốc cây khiến tuyết đọng trắng xóa trên cành cây rơi xuống, vừa vặn có thể rải một lớp tuyết mới lên lối đi này.

Khi nàng quay trở lại mái hiên, hai bàn tay đã trở nên tê dại và mất cảm giác, nhưng biểu cảm vẫn điềm đạm và bình tĩnh. Thấy vết chân trên lối đi đã bị xóa sạch, nàng mới rũ bớt vụn tuyết trên người rồi quay người vào phòng.


Trong phòng không còn mùi tanh của máu, người trên giường nằm ngủ vô cùng im lìm.

Nàng đóng cửa chính và cửa sổ, cất bước tới bên cạnh án thư, mở lò hương nguội lạnh, cầm lấy trầm hương thượng hạng trong hộp gấm, châm một miếng bỏ vào lò hương.

Mùi trầm hương thoang thoảng tràn ra qua các khe hở của hoa văn trên nắp đậy.

Làm xong những thứ này, Thẩm Nguyệt phẩy tay tắt nến.

Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Nàng mò mẫm tới bên giường ngủ, giơ tay rút chiếc trâm ngọc, mái tóc đen như thác đổ xõa xuống đôi vai. Nàng giơ tay tháo dây đai, cởi lớp áo ngoài, giấu y phục dưới lớp chân, đạp giày ra, nhét giày vào gầm giường.

Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Tô Vũ, mượn giường của chàng một lát”.

Nói xong, nàng cũng không quan tâm gì nữa, dù sao hiện giờ Tô Vũ đã ngủ, không hay biết gì, nàng nhanh nhẹn bò lên giường, vén chăn nằm vào trong.

Nàng nằm ở bên ngoài, thuận tiện lát nữa xuống giường cũng không làm ồn đến Tô Vũ. Đèn trên hành lang đã tắt, đèn trong phòng cũng tắt, ánh sáng tối tăm dễ dàng lừa bịp chúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui