Cửa Đông Nam cách cửa Đông không quá xa, Thẩm Nguyệt vén rèm cửa sổ lên vẫn có thể trông thấy ánh đuốc ở bên đó, xuyên qua tường cung và bóng tối.
Chẳng hiểu tại sao, nàng càng lúc càng cảm thấy không thể yên tâm nổi.
Tần Như Lương tỏ ra nặng nề: “Ta biết cô đang lo lắng cho ai, làm như vậy vô cùng nguy hiểm, hắn ta không đến mức phải thế đâu”.
Thẩm Nguyệt lầm bầm: “Thích khách kia không đả thương Bắp Chân, ngược lại còn rất chú ý đến thằng bé. Bắp Chân cũng không giật mình, trông có vẻ rất vui, chứng tỏ thích khách không hề ác ý, người này chỉ muốn đưa Bắp Chân rời khỏi hoàng cung”.
Thẩm Nguyệt cúi đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được chúng ta còn trợ thủ nào lặng lẽ chạy tới hoàng cung cứu người, ngoại trừ chàng ấy”.
“Nếu đúng là như vậy, hắn ta không thể nào không nói với ngươi”.
Thẩm Nguyệt đáp một câu nhẹ bẫng: “Không, nếu đúng là như vậy, chàng ấy sẽ không nói với ta đâu”.
Sau đó xe ngựa càng lúc càng cách cửa cung xa hơn, nhưng âm thanh hỗn loạn vẫn chưa bị bỏ lại sau lưng, vẫn luôn đuổi theo họ.
Cấm vệ quân chia thành từng nhóm chạy ra khỏi cửa cung, tràn vào các con đường.
Đột nhiên có một đội cấm vệ quân tiến lên phía trước, ngăn cản đường đi của xe ngựa.
Thẩm Nguyệt vén rèm lên hỏi: “Sao thế?”
Thủ lĩnh cấm vệ quân kia cho dù không nhận ra Thẩm Nguyệt thì đáng lẽ cũng phải nhận ra Tần Như Lương, hắn ta từng là cấp trên và thủ lĩnh của họ.
Cấm vệ quân vẫn cung kính ôm quyền chào hắn ta, ngay lập tức biết hai người trong xe ngựa là công chúa và phò mã tiến cung tham gia cung yến, bèn nói: “Bọn ta cần kiểm tra xe ngựa của công chúa theo quy định, mong công chúa thứ tội”.
Thẩm Nguyệt hào sảng vén rèm lên để cấm vệ quân giơ cao bó đuốc kiểm tra, bên trong xe không còn ai khác ngoài họ.
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu muốn kiểm tra xe ngựa, còn cần phải đuổi theo tới đường lớn để kiểm tra ư? Ban nãy ở cửa cung, nếu nói một tiếng, không cần thiết phải chạy xa như vậy”.
Thủ lĩnh cấm vệ quân đáp: “Đêm nay trong cung xuất hiện thích khách, để đề phòng vạn nhất, thuộc hạ đành phải kiểm tra”, nói xong, người này lùi về sau một bước để xe ngựa đi tiếp.
Thẩm Nguyệt đã hiểu, nhưng cũng không hiểu nhiều.
Rõ ràng tốp cấm vệ quân này từ cửa Đông đuổi theo tới đường lớn, hiện giờ còn phải lục soát xe ngựa, chắc chắn thích khách đã trốn mất rồi.
Nếu không phải thích khách đã trốn được, họ còn cần lục soát như vậy sao?
Thẩm Nguyệt nhìn về phía sau thông qua khe hở của tấm rèm, thấy thủ lĩnh cấm vệ quân đang chia quân đi lục soát từng con đường, thậm chí còn lục soát từng nhà từng hộ dọc theo con đường, không quên dặn: “Chắc chắn hắn ta vẫn chưa chạy xa đâu, chú ý vết máu trên nền đất, không được bỏ qua tấc đất nào, cho dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm ra hắn ta!”
Tần Như Lương nói: “Bây giờ cô có thể yên tâm nhé, hắn ta thoát rồi”.
Nhưng sau khi nghe được câu này, Thẩm Nguyệt không thể thở phào nhẹ nhõm nổi, ngược lại càng thấy lo lắng hơn.
Hiện giờ tuyết đã ngừng rơi, những nơi mà xe ngựa đi qua đều để lại hai vệt dài và lún sâu trên mặt đường. Sở dĩ thủ lĩnh cấm vệ quân nói như vậy là vì thích khách đã bị thương, còn bị thương không hề nhẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...