Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Không đến thời khắc sau cùng, Tô Vũ sẽ không ra tay.
Nhưng nếu đến thời khắc sau cùng mà không có biến chuyển, khi cần phải ra sức, hắn đâu thể chậm trễ.
Làm sao hắn có thể yên tâm để một mình Thẩm Nguyệt phải trằn trọc khổ cực ở nhân thế?
Nếu cướp pháp trường là cách cuối cùng, vậy thì hắn cũng vui vẻ phối hợp.
Dù đồ đao có đặt vào trên cổ, hắn cũng sẽ không bày ra bộ dáng mặc người sát hại.
Thẩm Nguyệt giơ tay lên, đôi mắt giống như lưu ly lạnh lẽo chẳng khác gì tuyết từ trên trời rơi xuống, lạnh lùng áp bức nhìn thẳng lên bục hành quyết. Một khi tay nàng hạ xuống, phát ra mệnh lệnh, đám người áo đen sẽ ra tay, bất luận thế nào, họ cũng phải cứu được Tô Vũ.
Vài người mặc áo đen bại lộ hành tung trước, thu hút một phần binh lực, làm hiện trường rối loạn.
Muốn liều mạng, ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu.
Thế nhưng khi thị vệ đó giơ đao lên, tiến về trước, Tô Vũ còn rất bình tĩnh, vào thời khắc Thẩm Nguyệt sắp ra lệnh cướp người thì tiếng vó ngựa xuyên qua đường phố nhộn nhịp, vội vã đến gần.
Một người cưỡi ngựa cao giọng nói: “Hoàng thượng có lệnh! Đao hạ lưu nhân”.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn con ngựa nhanh chóng lướt qua như gió, nàng nghe thấy nhịp tim điên cuồng của mình.
Người truyền chỉ đến trước pháp trường, vội nhảy xuống ngựa tuyên chỉ.
Vụ án được xử quá vội vàng, chứng cứ vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, Hoàng đế quyết định thẩm tra lại.
Từng chữ vang lên rõ ràng như thủy triều lao đến.
Khi Hoàng đế sợ đầu sợ đuôi, lo lắng về đại cục thì phần thắng của ván cờ này nghiêng về Thẩm Nguyệt.
Hoàng đế có được cả thiên hạ, ông ta không muốn mất quá nhiều, càng không muốn mất đi giang sơn Đại Sở.
Mà Thẩm Nguyệt chỉ có duy nhất một mình Tô Vũ.
Cuối cùng Tô Vũ được đưa về Đại Lý Tự, Hoàng đế nghe nói có người muốn cướp pháp trường nhưng truy tra tới tận ổ thì không bắt được một ai cả, cuối cùng chỉ phát hiện vài người mặc áo đen trong một góc tối nào đó.
Chắc chắn người mặc áo đen đã biến thân thành dân thường rồi ẩn náu vào các con hẻm.
Nghe nói là do du hiệp giang hồ không thể nhìn thần tử trung nghĩa, liêm chính chết oan nên đã ra tay giúp đỡ.
Không bắt được một tên thích khách nào, cuối cùng cũng chỉ đành thôi.
Trước đó Bắc Hạ nhúng tay can thiệp vào chuyện của Thẩm Nguyệt, bây giờ lại có một Dạ Lương nhúng tay vào chuyện của Tô Vũ, những oán khí đè nén tích tụ khiến Hoàng đế vô cùng tức giận nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàng đế gọi Hạ Phóng trong đại ngục hình bộ ra hỏi: “Dạ Lương truyền tin đến nói là nếu trẫm cứ khăng khăng giết Tô Vũ, Dạ Lương sẽ không thừa nhận hiệp ước hòa bình với Đại Sở, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi binh đánh Đại Sở, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Hạ Phóng giật mình nói: “Hoàng thượng không được tin, đây chắc chắn là tin giả! Hoàng thượng nên lập tức giết Tô Vũ đi”.
Hoàng đế híp mắt: “Trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...