Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Hoàng đế lúc này đang đọc kết quả thẩm tra được Hình bộ trình lên, tuy rằng Hạ Phóng vẫn không chịu nhận tội nhưng mọi chứng cứ đã không thể chối cãi nữa.
Từ số vàng bạc và thư từ được tìm ra từ trong nhà, hắn tuyệt đối không còn cơ hội lấp liếm.
Hoàng đế tức giận ngập trời, không chỉ vấn đề thấp thỏm trong lòng còn chưa được giải quyết, mà kết quả này cũng thực sự khiến hắn thất vọng tới cực điểm với Hạ Phóng.
Toàn bộ sự thận trọng dè dặt Hạ Phóng thể hiện ngày thường đều là ngụy tạo cho hoàng đế xem, chẳng ngờ hắn ngoài mặt ngoan ngoãn tuân thủ, nhưng sau lưng lại là kẻ vô ơn tham tài.
Hoàng đế nhìn từng miếng vàng thỏi bạc được xếp ngay ngắn trước mặt mà không kìm được than, Hạ Phóng thực sự quá tham lam.
Nếu là ngày thường hắn nhất định sẽ không chớp mắt ra lệnh chém đầu Hạ Phóng.
Nhưng lúc này không được, chuyện của Hạ Phóng đến không đúng lúc, rõ ràng có người ở phía sau đang âm thầm giật dây.
Hoàng đế nói với cung nhân bên cạnh: “Truyền lệnh của trẫm xuống Hình bộ, đừng vội kết thúc vụ án của Hạ Phóng, vụ án của Tô Vũ vẫn chưa khép lại, đợi kết án xong lại bàn tiếp”.
Trong nhà giam của Đại Lý Tự,
hai ngày yên tĩnh trôi qua.
Quản giáo phòng giam nơi Tô Vũ đang bị giam giữ không dám buông lỏng, cả ngày Tô Vũ không nói một lời, trầm mặc đến mức như không có cảm giác tồn tại.
Hai tên lính cai ngục cũng tự mình giết thời gian, thỉnh thoảng mang theo chút đồ ăn nhẹ và rượu tới làm ấm bụng.
Lửa trong chậu than cháy bập bùng, hắt ánh sáng và bóng lên bức tường tối mịt, mơ hồ vẽ thêm vài phần sức sống.
Chẳng ngờ Tô Vũ bỗng nhiên mở lời, giọng điệu hắn nhàn nhạt: “Xem ra hai ngày này Hạ đại nhân có việc bận quấn thân, cũng không quan tâm tới ta nữa”.
Không hiểu sao ngay khi Tô Vũ nói chuyện lại có một sức hấp dẫn khó cưỡng lại.
Giọng nói bình đạm không phô trương của hắn lọt vào tai, giống như đang nói chuyện phiếm với lính canh vậy.
Hai lính canh nghe vậy thì đánh mắt nhìn nhau, rồi nhìn hướng Tô Vũ đáp: “Như vậy ngài không phải nên mừng thầm sao, Hạ đại nhân không có mặt, ngài cũng tránh được một trận đau đớn da thịt”.
Đại học sĩ đương triều, thầy giáo của các hoàng tử công chúa, không chỉ học vấn uyên bác, tính cách thanh cao, theo nhìn nhận của cai ngục, hắn căn bản không giống như loại gian tế xảo quyệt trong lời đồn kia.
Không ai có thể tưởng tượng được rằng một người không tranh sự đời, vui thích nhạt nhẽo như hắn lại là gian tế của Bắc Hạ.
Chỉ là cai ngục chỉ phụ trách canh giữ ngục giam, tính khí cũng ôn hòa, cho dù bên trong có gì tai quái thì họ cũng không nói ra được.
Tô Vũ đáp: “Nỗi đau xác thịt cũng chỉ thuộc về xác thịt”.
Cai ngục nghe vậy chỗ hiểu chỗ không.
Cai ngục còn lại nói: “Nghe nói Hạ đại nhân vướng phải kiện cáo, hiện tại đang ở nhà giam của Hình bộ, tạm thời không rảnh rang quan tâm tới ngài”.
Cai ngục cũng đã nghe qua những chuyện vô căn cứ bên ngoài kia có người nói rằng Tô đại nhân này hoàn toàn bị Hạ đại nhân kia hãm hại.
Tô Vũ nhẹ giọng đáp: “Cũng không biết Hạ đại nhân có còn cơ hội thẩm vấn ta nữa không”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...