Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Trên bếp lò nhỏ, một bên sắc thuốc, một bên hầm cháo. Tần Như Lương tiếp nhận công việc, hóa ra hắn ta cũng đủ kiên nhẫn hầm cháo đến khi nhừ và sánh.

Đợi Thẩm Nguyệt tỉnh lại, nàng có thể dùng ngay bất cứ lúc nào.

Sau đó người đi nghe ngóng trở về, Tần Như Lương bước ra vườn, chắp tay sau lưng lắng nghe kết quả.

Về sau hắn ta lại gọi quản gia tới, đưa hết đồ dùng hằng ngày và y phục ở chủ viện tới Trì Xuân Uyển.

Ngọc Nghiên chỉ biết trợn tròn mắt: “Phò mã gia… định sống hẳn ở đây sao?”

Tần Như Lương đáp: “Chứ không thì sao? Các ngươi không thể chăm sóc cho nàng ấy, sau này ta sẽ đích thân trông chừng”.

Thôi thị biến sắc: “Như thế e là không thỏa đáng lắm đâu”.

Tần Như Lương liếc mắt nhìn nàng: “Có gì mà không thỏa đáng? Lẽ nào ngươi còn trông chờ tên Tô Vũ kia tới chăm sóc nàng ấy vào lúc này? Hay là ngươi muốn thấy nàng ấy ngất đi thêm vài lần như hôm nay?”


Bất kể trong lòng nàng nghĩ đến ai, Tần Như Lương cũng không thể trơ mắt nhìn nàng yếu ớt như thế này mãi được.

Thôi thị đáp: “Lần này là do nô tì chăm sóc công chúa không chu đáo, lần sau nô tì nhất định sẽ cẩn trọng hơn. Huống hồ tiểu viện này vốn nhỏ, e là không có phòng trống cho phò mã gia vào ở”.

Ngọc Nghiên không có ý kiến gì, bao gồm cả quan gia và đám hạ nhân không nhiều nhặn gì trong phủ, không ai có ý kiến.

Viện tử tuy nhỏ, nhưng chỉ cần Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương sống chung với nhau, không biết họ sẽ vui đến mức nào!

Tần Như Lương đảo mắt nhìn Trì Xuân Uyển: “Không phải có ba căn phòng sao, phòng còn thừa dọn ra đi, hôm nay ta sẽ chuyển vào”.

Tần Như Lương nói chắc như đinh đóng cột, sau đó quản gia dẫn người tới thu dọn.

Thôi thị thở dài bất đắc dĩ, sau này bà ta luôn luôn phải chú ý, không được phép lơ là buông lỏng dù chỉ một khắc.


Thẩm Nguyệt chỉ ngủ hết nửa buổi sáng, Tần Như Lương múc từng thìa cháo được hầm vài canh giờ tới tận miệng nàng: “Ăn hết bát cháo này, lát nữa còn phải uống thuốc, cô cảm thấy thế nào rồi?”

Thế nhưng Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Ngươi nghe ngóng đến đâu rồi?”

Tần Như Lương khựng lại: “Ngươi yên tâm, sáng sớm nay khi Hạ Phóng tới Đại Lý Tự thì Đại Lý Tự Khanh cũng tới. Chắc hẳn Hạ Phóng không lợi dụng được điều gì, hắn ta tức tối bỏ đi. Hạ thừa tướng nói, Hạ Phóng không thể làm gì được Tô Vũ”.

Điều này cũng chỉ có thể giúp nàng thả lỏng trong chốc lát, vẫn chưa đủ để nàng yên tâm.

Thẩm Nguyệt đáp: “Đây không phải kế sách lâu dài, không duy trì nổi bao lâu. Hoàng đế sợ đêm dài lắm mộng nhất định sẽ gấp rút định tội chàng ấy, cho dù không có chứng cứ thì cũng phải ngụy tạo ra chứng cứ. Ta không thể để chúng đạt được mục đích”.

Tần Như Lương hỏi: “Nghe nói đêm qua cô đã gửi thư ra ngoài, nghĩ được cách gì rồi sao?”

“Dù gần nhất cũng phải gửi tới Giang Nam”, Thẩm Nguyệt dần dần có tinh thần hơn: “Từ Giang Nam tới thượng kinh, cho dù chạy suốt ngày đêm không nghỉ cũng mất bảy tám ngày, lỡ như trên đường gặp chuyện gì trễ nãi thì mười ngày nửa tháng cũng không phải nói quá, đến lúc đó còn kịp không?”

Tần Như Lương mím môi.

Thẩm Nguyệt đỡ trán, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lẩm bẩm: “Ta nhất định phải kéo dài thời gian, không thể để chúng định tội cho Tô Vũ trước… Sáu bảy ngày, hoặc hơn mười ngày…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui