Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng

Tần Như Lương trầm giọng nói: “Thẩm Nguyệt, nàng là một tảng băng sao? Nếu như nàng là băng thì ta sẽ làm nàng tan chảy, nàng cũng nên tự giác sưởi ấm cho mình đi!”

Thẩm Nguyệt dường như có phản ứng, trong chốc lát lại giống như đang ngủ. Đôi môi khô héo nàng khẽ hé ra như đang nói điều gì đó, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.

Tần Như Lương cúi đầu xuống tập trung lắng nghe một lúc lâu nhưng chỉ nghe được vài câu, cũng không hiểu nàng đang nói cái gì.

Tần Như Lương nhìn Ngọc Nghiên hỏi: “Cái gì Giang Nam, cái gì sáu bảy ngày? Ngươi có biết nàng ấy đang nói cái gì không?”

Ngọc Nghiên nghẹn ngào nói: “Nô tỳ cũng không biết. Nô tỳ chỉ biết đêm qua công chúa đã thức suốt đêm để viết thư gửi đi. Có vẻ như một trong số nhưng bức thư đó đã được gửi đến Giang Nam. Nhưng công chúa cứ nói là đã quá muộn, phải mất sáu bảy ngày mới đến Giang Nam, cuối cùng thì ngã xuống…”

Tần Như Lương mím môi, không nói gì.

Một tay hắn nắm lấy hai tay Thẩm Nguyệt đặt vào trong lòng mình để hấp thụ hơi ấm từ lồng ngực hắn ta, tay kia hắn ta lại vuốt tóc Thẩm Nguyệt, giúp nàng nằm tựa vào lồng ngực của mình rồi chậm rãi ôm chặt nàng.


Hắn muốn dùng hết sức truyền nhiệt độ cơ thể của mình cho nàng càng nhiều càng tốt để sưởi ấm cho nàng.

Lúc này hắn lại phát hiện không biết nữ nhân này đã trở nên gầy yếu như vậy từ lúc nào.

Một lúc sau thì cơ thể của Thẩm Nguyệt đã không còn lạnh băng, cũng không còn run rẩy yếu ớt nữa.

Nàng cũng không còn lẩm bẩm trong miệng, ngoan ngoãn dựa vào vòng tay của Tần Như Lương, như yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Nàng nhắm mắt lại, nước da trắng như sứ, mái tóc đen chảy dài trên cánh tay của Tần Như Lương.

Tần Như Lương tì cằm lên tóc nàng, nàng hiếm khi yên phận như thế này khi đứng trước mặt hắn ta.

Tần Như Lương nhón lấy góc chăn, nhẹ nhàng đắp lên người nàng, giống như đang dỗ một đứa trẻ chìm vào giấc ngủ vậy, cực kỳ dịu dàng và kiên nhẫn.


Khi Thôi thị dẫn theo cô nương từng bắt mạch và chữa trị cho Thẩm Nguyệt vội vàng quay về, trông thấy cảnh này mà trợn tròn mắt.

Suy nghĩ của Thôi thị có chút mông lung, bà ta không muốn quấy rầy Thẩm Nguyệt, nhưng lại cảm thấy Tần Như Lương ôm nàng như vậy rất không phù hợp, cho dù Tần Như Lương cũng chỉ muốn tốt cho Thẩm Nguyệt.

Tần Như Lương ra hiệu cho họ đừng nói gì để tránh làm người trong vòng tay của hắn ta giật mình. Hắn ta vẫy vẫy tay với nữ đại phu, ý bảo nàng ta tiến lên phía trước, cứ giữ nguyên tư thế này mà bắt mạch cho Thẩm Nguyệt.

Cô nương bắt mạch một lúc, đặt tay nàng xuống, đứng dậy, ra khỏi phòng nói chuyện.

Ngọc Nghiên và Thôi thị đi theo.

Cô nương nói: “Cơ thể của công chúa vẫn còn rất yếu, không thể chịu nổi mệt mỏi quá độ. Hiện giờ không sao, nghỉ ngơi một thời gian là có thể tỉnh lại, nhưng nếu về sau vẫn còn tái diễn, chưa biết chừng sẽ để lại di chứng”.

Ngọc Nghiên và Thôi thị thở phào nhẹ nhõm.

Cô nương kia lại nói: “Tạm thời là như vậy đi, khả năng tự phục hồi của công chúa không tốt lắm, để đề phòng hơi lạnh xâm nhập, có ai đó ủ ấm cho công chúa là được. Hai ngươi ai cùng ta đi bốc thuốc sắc thuốc?”

Thôi thị đáp: “Ngọc Nghiên, ngươi đi đi, ta ở đây canh chừng”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui