Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Thu Vị Hoàng
Một lúc lâu sau thì lông mày của Tô Vũ mới nhúc nhích. Khuôn mặt vốn trầm tĩnh tinh xảo như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ dần dần lấy lại vẻ thản nhiên.
Đôi mắt dài của hắn hơi nheo lại, ánh sáng lọt vào trong mắt hắn, một thứ ánh sáng nhàn nhạt không có độ ấm.
Hắn thậm chí còn không liếc nhìn Hạ Phóng, chỉ lạnh nhạt đáp: “Rất tốt”.
Hạ Phóng có chút tức giận, bật cười đáp lại: “Không hổ là đường đường đại học sĩ, thân trong lao ngục vẫn khí khái ngời ngời! Nhưng cho dù là văn nhân hay võ tướng, đã tới đại lý tự này rồi thì cho dù xương có cứng tới đâu cũng sẽ bị ta nghiền nát!”
Tô Vũ không hề phản ứng.
Hạ Phóng lại nói: “Ta hỏi ngươi lại lần nữa, ngươi có chịu nhận tội hay không? Nếu nhận tội thì còn có thể bớt chịu đau khổ một chút, nếu như không chịu nhận tội thì ta vẫn có biện pháp khiến cho ngươi sống không bằng chết!”
Tô Vũ hỏi: “Tô Vũ có nhận tội hay không thì kết quả có gì khác?”
Hạ Phóng sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Tô đại nhân đúng là hiểu chuyện, chắc là ngươi cũng biết, cho dù nhận tội hay không nhận tội thì kết cục của ngươi vẫn là cái chết. Điểm khác nhau duy nhất chính là nếu như ngươi nhận tội sớm thì sẽ bớt chịu đau khổ, cũng sẽ bớt lãng phí thời gian của ta”.
Tô Vũ không nói nữa, trên môi chỉ còn lại nụ cười nhàn nhạt.
Hạ Phóng bị nụ cười của hắn chọc giận, hắn ta hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi cứ việc ngang ngạnh, ta thật sự muốn nhìn thử xem lát nữa ngươi còn có thể cười như vậy được hay không!”
Sau đó hắn ta bước ra khỏi ngục giam và ra lệnh cho lính gác lôi Tô Vũ ra khỏi ngục giam rồi trói hắn vào phòng tra tấn.
Đã đến lúc chuẩn bị tra tấn.
Trong phòng tra tấn có roi máu, miếng sắt nung nóng đỏ, móc sắt nhọn để móc vào xương quai xanh,… đủ mọi loại hình cụ khác nhau.
Hạ Phóng ung dung hơ miếng sắt trên đống lửa rồi nói: “Nếu như không thử tất cả những hình cụ trong phòng này lên người ngươi thì chuyến này ta đến đại lý tự thực sự quá vô nghĩa rồi”. Nói xong hắn ta liền tiện tay giơ miếng sắt nung nóng đỏ lên nói: “Bắt đầu với thứ này đi”.
Hạ Phóng từng bước đi về phía Tô Vũ, giơ miếng sắt nung đỏ trong tay về phía hắn càng lúc càng gần.
Ánh lửa mờ ảo chiếu lên mái tóc và đường cằm của Tô Vũ.
Hắn yên lặng như đang ngủ, khổ hình trước mặt không hề khiến cho hắn biến sắc.
Hạ Phóng chán ghét nhất cái dáng vẻ lãnh đạm bình tĩnh của hắn.
Hạ Phóng đã sắp đặt miếng sắt nung đỏ vào ngực Tô Vũ.
Tuy nhiên, khi miếng sắt vừa chạm đến bên ngoài y phục khiến cho y phục của Tô Vũ cháy xém thì bên ngoài phòng tra tấn đã có người vội vàng đến quát lớn: “Dừng tay!”
Động tác của Hạ Phóng dừng lại một chút, hắn ta xoay đầu nhìn lại thì không ngờ đại lý tự khanh đã vội vã đến đây, trước khi hắn ta có thể đặt miếng sắt nung đỏ lên ngực của Tô Vũ thì đại lý tự khanh đã bước tới trước, nắm lấy thanh sắt đang treo miếng sắt nung đỏ đẩy ra xa khỏi Tô Vũ.
Miếng sắc nung đỏ bị ném trở lại chậu than kêu loảng xoảng một tiếng.
Đại lý tự khanh không nói một lời mà đã mang một chậu nước đến dội vào chậu than. Một ngọn khói đen bốc lên, lửa trong chậu than liền tắt đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...