Hơn nữa sát thủ ở nơi
bí ẩn, nhưng đám khất ở khắp mọi ngõ ngách, hơn nữa lại không dẫn đến sự chú ý của người khác, cho nên thường xuyên sẽ biết được không ít tình
báo.
Tô Mạt cả kinh, cúi đầu nhìn hắn, nhíu mi hỏi:“Thật sao?”
Tựa hồ như việc ám sát luôn đi theo kết hợp với chuyện thánh giá xuất cung, dù sao hoàng đế ở trong nội cung, cho dù là võ lâm cao thủ, muốn xông
qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, đi vào tẩm cung hoàng đế cũng không dễ
dàng.
Chỉ là thánh giá xuất cung, bình thường phòng hộ nghiêm ngặt.
Cho dù bên ngoài nhìn có vẻ lỏng lẻo, thực tế bên trong là cực kì chặt chẽ.
Đến bây giờ đám người mà phụ thân dẫn theo cũng không biết tản ra chỗ nào rồi.
Huống hồ rất là hoàng đế, khẳng định là có ám vệ đi theo bảo hộ.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào chân của nàng, ý bảo nàng không cần quá để
ý,“Không có gì to tát lắm đâu, thích khách không phải trọng điểm, mấu
chốt là ai phái đến.”
Tô Mạt gật đầu trầm ngâm, thần sắc ngưng
trọng nói:“Lúc ngươi tiếp xúc với người của chúng ta phải chú ý, tuyệt
đối không thể để bị người khác nhìn thấy.”
Lưu Niên còn đang bị
hoàng đế nhốt lại, khó bảo toàn bọn họ sẽ không trực tiếp từ trên người
Lưu Niên hoài nghi Hoàng Phủ Cẩn còn có người nào khác nữa, có sai người đi ám sát hoàng đế hay không.
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Nàng yên tâm,
ta truyền tin tức với bọn họ, đều là dùng phương thức nàng đã cải cách
qua, không có việc gì đâu.”
Tô Mạt suy nghĩ nói:“Ngươi vẫn nên
đến ở Trung Ương cung đi, ngươi là hoàng tử, tuy rằng xuất cung, nhưng
là du xuân dạo chơi, là có thể đồng hành cùng thánh giá. Tống Minh Dương đều ở tại nơi đó, ngươi đương nhiên có thể.”
Hoàng Phủ Cẩn lập
tức lĩnh hội ý tứ của nàng, nếu thật sự có thích khách, vậy hắn võ công
cao siêu, đương nhiên là người chọn lựa số 1 cho việc cứu gia rồi.
Hơn nữa như vậy cũng có thể tự động bài trừ hiềm nghi đối với hắn.
Hoàng Phủ Cẩn đáp ứng rồi,“Ta cũng nghĩ như thế, hiện tại thất đệ đang ở một mình, ta có thể đi tới chỗ hắn.”
Tô Mạt nói:“Một khi đã như vậy, ngươi liền sớm một chút đi qua đó. Thông
qua Tống Minh Dương cầu kiến bệ hạ, chào hỏi một tiếng, chuyện thích
khách, nhắc cũng đừng nhắc đến.”
Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười, cầm tay nàng,“Hoa Xuân uyển ở phía trước .”
Tô Mạt cầm tay hắn, ôm lấy vai hắn xuống ngựa, giang cánh tay vòng qua ôm
lấy gáy hắn, ôn nhu nói:“Mặc kệ ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần, thứ
nhất phải chú ý là an toàn, biết chưa? Bất kể thời điểm nào cũng thế.”
Hắn gật đầu vài cái, bầu trời đen tối u ám, tựa hồ tất cả những vì sao trên trời đều lọt vào con mắt của hắn, rực rỡ thâm tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...