Vương phu nhân vừa
nghe, lại tức giận công tâm,“Lão phu nhân, ngài hồ đồ sao? Tần gia là
loại gia tộc nào? Tần Thị Lang làm nhiều năm Thị Lang như vậy, chức
Thượng Thư cũng đều không leo lên được, chúng ta đem Nhu nhi gả qua đó,
Tần gia bọn họ đối với Tô gia chúng ta, đối Trì nhi chúng ta, có thể có
cái trợ giúp gì? Chẳng lẽ ngài thật sự già hồ đồ mất rồi? Vẫn là rất bất công, chỉ biết nghĩ đến lão ngũ ? Chẳng lẽ ngũ tiểu thư là Tô gia tiểu
thư, đại tiểu thư sẽ không phải sao? Đại tiểu thư vẫn là đích nữ (con
gái của vợ cả) của Tô gia chúng ta......”
“Ngươi câm miệng!”
Lão phu nhân bỗng nhiên sẵng giọng bật dậy, hai tròng mắt lạnh lùng nghiêm
nghị nhìn nàng ta,“Ta thấy là mấy năm nay đối với ngươi dung túng quá
nhiều rồi, để cho ngươi không biết làm con dâu là thế nào !”
Vương Minh Chí cùng Phú Khang công chúa cũng mơ hồ một chút, không nghĩ tới
Vương phu nhân đột nhiên bạo phát như muốn nổi sùng lên, bọn họ cũng
chưa kịp ngăn cản nàng nói lung tung.
Bọn họ chỉ biết là Vương
phu nhân ở Tô gia một thời gian từng bị thất thế, nhưng không rõ nội
tình ra sao, cho dù là Tô Trì cũng không biết.
Cho nên không rõ Vương phu nhân như thế nào đột nhiên lại táo bạo lên như vậy.
Tô Nhân Vũ sắc mặt băng hàn, chỉ lạnh lùng ngồi, nếu mẫu thân muốn đích
thân xử lý, hắn sẽ không nhiều lời, cho nên chỉ đang dùng ánh mắt tàn
khốc quét đến Vương phu nhân.
Trong lòng Vương phu nhân nhất thời run lên.
Người lên lên xuống xuống, luôn muốn tóm được cái gì đó để mà dựa dẫm vào,
vốn là Vương phu nhân cảm thấy, nhi tử nữ nhi, đều là của nàng ta, có
thể làm cho nàng ta nở mày nở mặt nửa đời sau.
Đợi đến khi nữ nhi được làm hoàng hậu, nàng sẽ thành cực tôn quý, đến lúc đó ai còn dám đối nàng có thái độ?
Nhưng vì sao, Tô Nhân Vũ không hiểu nàng, không giúp nàng, lão phu nhân khắp nơi đối nghịch với nàng?
Cưới Tống tiểu thư, đối với con đường làm quan của Tô Trì, đó là sự giúp đỡ
cực lớn, nếu không Tống gia chỉ cần cản trở một chút, sự nghiệp Tô Trì
sẽ bị tắc nghẽn.
Dù sao hiện nay thái tử như chú chim chưa vững cánh, vẫn phải dựa vào Tống gia ủng hộ.
Nếu không có Tống gia, chỉ sợ cũng khó hành sự.
Vương Minh Chí vội trừng mắt nhìn muội muội, cười bồi tội với lão phu nhân
cùng Tô Nhân Vũ:“Trì nhi nói nương hắn trước khi vào kinh có chút không
thoải mái, sinh bệnh, đầu óc cũng không thật sự minh mẫn. Lúc nói chuyện tư duy cũng có lúc hốn loạn.”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng,
giờ đây chuyện này, bà nắm trong tay toàn cục, vợ chồng Vương gia vốn là đến đây chống đỡ cục diện, nhưng lại bị một vài câu nói của bà hóa giải dễ dàng.
Năm đó nếu không phải nể mặt lão tử của bọn họ, hôn nhân của nhi tử và Vương Minh Lan làm sao có thể thành?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...