Tô Mạt nguýt hắn, một mình ăn cơm, ánh mắt hắn liền đi theo động tác của chiếc đũa nàng cầm.
Tô Mạt nhịn không được cười rộ lên,“Tay ngươi lành lặn mà, tự ăn đi.”
Hoàng Phủ Cẩn chỉ chỉ chân,“Không tiện.”
Tô Mạt vươn tay ra gõ trên đùi hắn mấy cái,“Trò tiểu hài tử, ngươi không cần giả bộ a, bọn họ đều đi rồi, đừng có mà diễn nữa.”
Ai biết Hoàng Phủ Cẩn đau đến hừ một tiếng, biến sắc.
Tô Mạt nóng nảy, vội vàng kéo xiêm y hắn lên,“Là thật bị thương sao?”
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng nóng ruột thành như vậy, ngược lại thấy áy náy, vội
cười nói:“Ta lừa nàng đâu, chỉ trầy da một chút, không nặng lắm đâu.”
Tô Mạt nửa tin nửa ngờ, nhất định phải xem kĩ càng.
Hoàng Phủ Cẩn liều mạng cam đoan chính mình vô sự, thấy nàng thật sự không tin, bèn cười lớn, nhảy xuống , bước đi hai vòng.
Dáng đi vững chắc, nhàn nhã tiêu sái, không khác biệt gì so với lúc trước.
Hắn mím môi, nhìn nàng một cái,“Tin chưa?”
Tô Mạt gật đầu, nhíu mày nói:“Không cần chứng nữa nữa, mau ăn cơm. Chân
không sao, nhưng miệng vết thương trên vai là thật. Không được ăn đồ
tanh đồ cay chua , không được ăn nước tương, không được......”
Nàng một hơi liệt kê ra hết thức ăn bị cấm, để tránh miệng vết thương hắn chuyển biến xấu, lưu lại vết sẹo.
Cũng may hắn không phải có loại thể chất dễ lưu lại vết sẹo, tuy rằng ra
chiến trường hàng loạt, trên người cũng không để lại vết sẹo nào.
Tuy rằng nàng chỉ thấy có vai trái hắn.
Nàng cắn chiếc đũa ngó hắn cười không ngừng.
Hoàng Phủ Cẩn bị nàng nhìn đến ngứa ngáy, vội ngồi đối diện với nàng, tay phải chống lên má mỉm cười ngắm nàng.
Tô Mạt gắp một miếng măng non đút cho hắn.
Hắn nhai từ từ, sau đó tự mình cầm lấy chiếc đũa,“Mạt nhi, nàng đi thăm nghĩa phụ đi, trò chuyện với hắn.”
Tô Mạt ừ một tiếng,“Đợi lát nữa ta phải đi về, tụ họp cùng ngũ điện hạ, còn phải hồi cung sớm một chút nữa kìa. Thật đáng ghét!”
Nói xong, nàng lấy khăn lau khóe miệng, nhảy xuống ghế đi ra ngoài.
Kim Kết đuổi theo sau, trong phòng liền còn lại hạ nhân của Vương phủ.
Hai cái gã sai vặt vội vàng bưng cái hòm thuốc đến, vội la lên:“Vương gia,
ngài như vậy vết thương trên đùi sẽ càng bị nặng hơn !”
Hai người vội cuốn ống quần hắn lên xem, đã thấy máu chảy ròng từ đùi chảy xuống.
Hoàng Phủ Cẩn mày cũng không mặt nhăn, chỉ là thản nhiên nói:“Đều giữ kín chuyện này cho bổn vương.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...