Các nàng cùng nhau nức nở, tiếng khóc đồng loạt cất lên, người người như hoa lê đẫm mưa,
người người kiều mỵ động lòng người, cho dù khóc nhưng đều rất động lòng người.
Hoàng Phủ Giác nhìn Tống Dung Hoa liếc một cái, nàng lại tỏ ra bộ dáng như không có gì, nhắm về phía phòng ở của Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt, mỉm cười,“Mạt nhi, ngươi lại thắng!”
Tô Mạt quyệt miệng, quay đầu bước đi.
Hoàng Phủ Giác đi theo sau nàng, nàng quay đầu trừng hắn,“Ngũ điện hạngài nói chuyện không cần lúc nào cũng có ẩn ý sâu xa. Ta lại thắng là có ý gì.”
Hoàng Phủ Giác cười hơi cúi đầu chăm chú nhìn nàng,“Chẳng lẽ không đúng sao, ở trong lòng ta a, ngươi vĩnh viễn không bao giờ là loại nữ hài tử đơn
thuần vô tội, hồn nhiên vô tà này.”
Nếu là việc nhỏ bình thường, nàng sẽ không so đo, nhưng liên lụy đến đại sự, thí dụ như Hoàng Phủ Cẩn, thí dụ như tứ hôn......
Nàng liền tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bàng quan, một chuỗi sự tình, duowis
cái nhìn của hắn, cho dù không có chứng cớ, cũng có thể coi như nàng làm ra chuyện đó.
Bởi vì hắn nhìn ra được bản chất của nàng, nhìn
không rõ thủ đoạn cũng không sao cả, chỉ cần suy xét một chút kết quả
việc này sẽ ra sao, ai được lợi, cũng rất dễ dàng phán đoán được thôi.
Không phải sao?
“Ngươi khích bác Tống Dung Hoa làm ra loại chuyện ác này, ta lại đi làm chứng
cho ngươi. Bởi vậy, nàng ta làm sao còn xứng đôi với nhị ca chứ? Tống
gia còn không phải sẽ bắt nàng ta cấm túc hay gì gì đó? Phụ hoàng đương
nhiên cũng không thể không biết xấu hổ lại buộc nhị ca cưới nàng ta.”
Thử nghĩ, nếu Tống Dung Hoa ở Tề vương phủ đại náo một hồi, mất thể thống, mất thể diện, cũng không để ý tới đức hạnh công dung.
Chẳng lẽ hoàng đế da mặt dày đến nỗi buộc Hoàng Phủ Cẩn cưới nàng ta?
Cho nên, chuyện Tống Dung Hoa muốn gả cho Hoàng Phủ Cẩn, bị nàng nhấc tay một cái phá tan rồi.
Tô Mạt không nghĩ tới thế nhưng hắn hoàn toàn nhìn thấu sự việc này, nàng
nhíu mày nói:“Nói như vậy, chẳng phải là ngươi sovới ta còn lợi hại hơn
sao.”
Con trai của Lão hồ li, là tiểu hồ ly.
Hoàng Phủ
Giác lắc đầu,“Ta cũng không lợi hại gì. Ta chỉ là nhận định ngươi thôi,
đem suy đoán của ta giải thích hết là tìm ra đáp án thôi.”
Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, là hắn cực kì lợi hại, hay là nàng trở thành ngu ngốc rồi?
Đương nhiên, nàng cũng không nghĩ tới sẽ không bị người ta phát hiện, nàng
vốn nghĩ đạt được mục đích là tốt rồi, chẳng lẽ có người muốn chia rẽ
nhân duyên mỹ mãn của nàng trong tương lai, nàng còn muốn khóc sướt
mướt, ủy khuất cam chịu, nửa câu oán hận cũng không thể có?
Nàng cũng không phải là con rối gỗ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...