Nàng cười nói:“Ngày đó ta ai cũng không gặp, cũng không phải chỉ không gặp ngươi. Huống hồ,
nếu không gặp người khác, thái tử cùng hoàng quý phi đều từ chối rồi,
chỉ gặp mỗi ngươi, chỉ sợ lại tạo cho ngươi phiền toái. Không nghĩ tới
ta hảo tâm lại bị người coi thành lòng lang dạ thú. Ta cũng không cần
cầu ngươi giúp đỡ nữa.”
Hoàng Phủ Giác vội bồi tội nói:“Lần này coi như ta lòng dạ hẹp hòi đi, ta xin lỗi ngươi.”
Tô Mạt cười yếu ớt,“Ta tiếp nhận rồi.”
Hoàng Phủ Giác bèn nói:“Ta đi nói cùng phụ hoàng.”
Tô Mạt tựa vào cột hành lang, nhìn hắn đi đến chỗ đám người đứng trước mặt hoàng đế, nói cái gì đó, lúc bắt đầu hoàng đế còn lắc đầu, còn quay đầu hướng về nàng nhìn.
Nàng vội cúi đầu.
Một lát sau, nàng , gặp nhìn xuyên qua một gốc liễu rủ nhìn thấy hoàng đế gật đầu , Hoàng Phủ Giác tạ ơn, sau đó bước trở về.
Hoàng Phủ Giác cười ha ha, nói với Tô Mạt:“Phụ hoàng đáp ứng rồi, sáng mai ta cùng ngươi đi.”
Tô Mạt nói lời cảm tạ, hắn lại nói:“Quá khách khí. Qua bên kia đi dạo một chút đi.”
Tô Mạt không cự tuyệt mà đi cùng hắn dọc theo con đường lát đầy đá sỏi.
Thời điểm trở về ngự thư phòng, hoàng đế kêu nhóm thái tử hoàng tử lui xuống, Tô Mạt lưu lại.
Tô Mạt đứng nghiêm trang, hoàng đế nhìn nàng một cái, cười nói:“Ngươi đáp ứng lão ngũ cái gì ?”
Tô Mạt mím môi,“Ngũ điện hạ kêu ta giúp hắn làm hà bao.”
Thứ hà bao túi hương này, thời điểm tiết đoan ngọ đều phải đem tặng, cấp
trên cũng ban thưởng xuống dưới, nàng nói như vậy cũng không có sai sót
gì.
Hoàng đế thấy nàng bộ dáng cẩn thận thận trọng, nhớ tới ngày
ấy bẩn thân cự tuyệt nàng, trong mắt nàng hiện lên vẻ thất vọng và bất
đắc dĩ, bống nhiên thấy có chút không đành lòng.
Bèn nói:“Ngày đó không cho ngươi đi, là sợ ngươi vừa mới khỏi bệnh lại ảnh hưởng đến sức khỏe. Sao còn giống như trẻ con, bực tức với lão thất vậy ?”
Tô
Mạt đối diện với con ngươi hắn mang đầy ý cười dạt dào, trong lòng ngẩn
ra, lập tức khẳng định là Hoàng Phủ Giác không biết đã nói gì đó.
Hoàng Phủ Giác nói, nói Tô Mạt nhớ Hoàng Phủ Cẩn quên ăn quên uống, thây vì như vậy không bằng để nàng đi thăm hắn.
Còn nói Tô Mạt bởi vì chuyện Hoàng Phủ Cẩn bị thương, trút giận lên đầu lão thất, gây sự với lão thất, làm khó lão thất khiến hắn không ngừng tự
trách, hận không thể bẻ gãy chân mình thay nhị ca chịu đựng cơn thống
khổ kia.
Đương nhiên, còn có một câu, Hoàng Phủ Giác nhắc nhở
hoàng đế, thuận theo tự nhiên là tốt nhất, nếu cố ý cản trở, ngược lại
sẽ phản tác dụng.
Hoàng đế đương nhiên biết, cho nên lập tức liền đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...