Cữu cữu than nhẹ
một tiếng : " Tiểu tử này từ nhỏ không thích học, chỉ thập luyện võ, xem sách binh pháp. Để hắn đi thi cử, tuổi này phải đi thi tú tài rồi, hắn
đi trường thi thì buồn ngủ. Tức chết mất thôi. Đánh cũng đánh rồi, quả
thực là không được, chỉ có thể tìm con đường khác thôi, đi theo tỷ phu , thăng chức có lẽ sẽ nhanh hơn."
Tô Nhân Vũ đáp ứng, khuôn mặt nghiêm nghị, nhìn không ra đang nghĩ gì.
Cữu cữu lập tức kéo nhi tử “ Còn không mau nói cho đại di phu của ngươi biết , ngươi đã học được gì.”
Vương Phượng Lâm lập tức đi ra, dập đầu bái kiến Tô Nhân Vũ, sau đó đứng dậy : " Hồi bẩm Di phu, ta đã học qua các sách như Tôn Tử, Ngô Tử, Úy Liêu
Tử, Tư Mã pháp, Lục thao tam lược, binh pháp Tôn Tẫn, Quỷ Cốc Tử ……"
Hắn nói liền một hơi vài chục cuốn sách, trên mặt ẩn hiện một tia đắc ý và kiêu ngạo.
Tô Mạt chuyên tâm chơi quả cầu được hun bằng cỏ thơm trên tay, trong đó
hương thơm truyền đi truyền lại cũng không hết mùi, nàng vừa nhìn thấy
đã quyến luyến không rời, nhất định đòi mỗi ngày đeo bên người.
Mọi người nhao nhao khen ngợi Vương Phượng Lâm bác học, tuổi còn nhỏ mà đã đọc nhiều sách như vậy.
Khuôn mặt Tô Nhân Vũ trầm ngâm như nước : " Ngươi nói xem những sách ngươi đọc qua viết cái gì?"
Vương Phượng Lâm lại một trận khoe khoang, tuy rằng nói rất trôi chảy, nhưng
chỉ nói được bề ngoài, Tô Mạt liếc một cái đã nhìn ra, chỉ là lí luận
suông, thiếu thực tế.
Nếu thật sự muốn dẫn binh đánh giặc, sớm đã bị đánh bại chạy về núp váy mẹ.
Tô Hinh Nhi cười khúc khích, nét mặt khinh thường.
Cữu cữu và Vương Phượng Lâm nhất thời thấy ngượng, bên trong tiểu Vương phu nhân cũng liền trầm ngâm.
Bọn họ đều biết tam tiểu thư là bị Tô Nhân Vũ chiều hư, không liên quan đến phu nhân, nhưng cũng không tránh được việc oán trách.
Vương
Phượng Kiều cũng là hạng người không ưa cứng, cũng muốn phản đòn, Cữu
cữu lập tức kìm hãm nàng ta, để nàng ta xuống đất “ Chúng ta nói chính
sự, ngươi đi qua chỗ mẫu thân.”
Vương Phượng Kiều tuy rằng không tự nguyện nhưng làm khách nhà người ta nên hiểu quy tắc một chút, liền chạy đi.
Quay đầu nhìn Tô Hinh Nhi một cái “ Ngươi muốn chơi cùng không?”
Vương Ngọc Kiều dáng vẻ cũng phấn điêu ngọc mài, ăn vận xinh tươi, giống như
kim đồng ngọc nữ bên cạnh quan âm, Tô Hinh Nhi lập tức trèo xuống đầu
gối của phụ thân, đi theo nàng ta.
Tô Mạt lập tức thức thời cũng nói muốn đi, đại tiểu thư vốn không muốn tham gia, nhị tiểu thư lại không nỡ rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...