Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Nhưng là Hoàng Phủ Cẩn không có dã tâm, hơn nữa tính tình có vẻ lặng lẽ, thích tự mình nghiên
cứu võ công, không thích khống chế người khác.
Cho nên, thay vì nói hắn là chủ tử của Thái Bình các, không bằng nói hắn là thần hộ mệnh lớn nhất của Thái Bình các.
Từ lúc tiếp nhận tới nay, hắn cùng với thành viên nội các vào sinh ra tử, cứu người vô số.
Cũng vì vậy, mới giành được sự kính nể và cảm kích từ đáy lòng của các toàn thể người trong nội các.
Cái loại này cảm tình này liền biến thành sự trung thành sâu sắc, không thể dao động từ nơi bọn họ.
Điều này không phải đơn thuần dựa vào vũ lực hay độc dược hoặc là uy hiếp để đạt được sự trung thành.
Bọn họ là tự nguyện tôn kính chủ tử, không có nửa điểm do dự hoặc không cam lòng.
Dựa vào sự giới thiệu cặn kẽ của hắn về từng người, Tô Mạt biết, hắn rất có cảm tình với mấy người này.
Hiện tại cũng lý giải được việc năm đó hắn vì sao lại đùa giỡn nàng như vậy, cứu vớt nàng.
Không phải bởi vì hắn đột nhiên thấy vui, nhất thời hứng chí.
Mà là bởi vì, bản thân hắn đã có sẵn sự đồng cảm thương xót, có cái tâm thiện lương cứu trợ kẻ yếu thế.
Không nghĩ tới người luôn có vẻ lạnh lùng xa cách như hắn, thế nhưng lại giúp đỡ cứu trợ nhiều người như vậy, ở cùng một chỗ với bọn họ, hắn như biến thành người khác vậy.
Tuy rằng cũng không nhiều lời, nhưng cả người như thả lỏng ra, cái loại khí thế ôn nhuận nhu hòa này.
Làm cho nàng an tâm.
Mà bọn họ bởi vì kính yêu hắn, cho nên đối với nàng cũng vô cùng tốt.
Vài đứa nhỏ tiến đến trước mặt Hoàng Phủ Cẩn, líu ríu, đều tranh nhau muốn hắn sờ đầu.
Hoàng Phủ Cẩn nhanh chóng sờ đầu bọn chúng, kêu tụi nhỏ đi chơi.
Các nữ nhân lập tức dẫn theo mấy đứa nhỏ, để lại sân viện cho bọn họ bàn chính sự.
Các nàng đọng cửa viện, trong viện lập tức an tĩnh lại, chỉ có bên ngoài xa xa sân khấu kịch vọng lại tiếng ồn ào.
Rất nhanh A Lí, Lưu Vân huynh đệ ba người bọn họ, còn có mười mấy người lả
tả quỳ gối ở trước mặt Tô Mạt,“Tôn chủ, xin nhận của chúng ta một lạy!”
Tô Mạt sợ run lên, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn,“Sao lại thế này?”
Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười,“Từ nay về sau, nàng là chủ nhân của Thái Bình các. Nàng chỉ huy bọn họ làm việc.”
Mấy năm nay bọn họ đi theo hắn, hắn cũng cực ít khi chỉ huy bọn họ làm
việc, đám người bọn họ đều nóng lòng muốn thử sức xem sao, chỉ là không
có cơ hội thi triển.
Cũng chỉ có vài vị Các Lĩnh xuất quỷ nhập thần mới có thể thình thoảng phân phó một chút nhiệm vụ cho bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...