Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
“Các ngươi cũng sẽ
không thành thật nghiêm túc coi ta là người thật sự. Ta có thể có ngày
hôm nay, là vì có lão bản. Các ngươi có thể có hôm nay, cũng là bởi vì
lão bàn. Đều nhớ thật kĩ cho ta, ai làm ra loại chuyện vong ân phụ
nghĩa, cũng đừng trách ta không khách khí .”
Chuyện này Tô Mạt
chỉ nghe được loáng thoáng vài câu từ một tên tùy tùng của Hình chưởng
quầy, nhưng cũng không rõ ràng lắm, bởi vì nàng căn bản không có phái
người giám thị Hình chưởng quầy, rất tín nhiệm đối với hắn.
Nghi ngờ thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, là nguyên tắc cơ bản của nàng.
Mà Hình chưởng quầy trước nay bản thân luôn lấy hòa khí phát tài làm mục
đích, tuyệt đối sẽ không người dưới hắn nói hắn hung dữ, đương nhiên dặn dò không được nói vớig tiểu thư, miễn cho hắn thân xác già nua còn mắc
cỡ.
Hình chưởng quầy nói với Tô Mạt:“Tiểu thư, không bằng cũng đi giảng cho nhóm lão tiên sinh một chút. Ngài giảng, tốt hơn so với ta.”
Tô Mạt bật cười, Hình chưởng quầy luôn như vậy, thực tế mọi chuyện đều là
hắn làm, nhưng lại nhất định để chuyện lộ mặt nhường cho nàng làm.
Nàng nghĩ dù sao hắn cũng là người dạy bọn họ, nàng cũng bất quá phải đi qua đó một chuyến, liền theo hắn đi.
Đám người phòng thu chi đang cặm cụi múa bút ngừng lại công việc, ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Hình chưởng quầy cười thở dài, nói:“Các vị tiên sinh vất vả quá vất vả quá,
lão bản tới thăm mọi người đây, thuận tiện dạy cho mọi người một bộ mật
ngữ đơn giản, mọi người sau khi học xong, vừa thuận tiện vừa rất nhanh,
còn sẽ không bị người ta biết được.”
Vài lão tiên sinh nói:“Vậy thì tốt quá.”
Bọn họ mỗi ngày đều đâm đầu từ sáng đến tối đối chiếu sổ sách, mắt đều mờ đi.
Hơn nữa việc buôn bán Hương lâu vừa tốt, bọn họ quả thực là không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Cả ngày xương sống thắt lưng nhức mỏi.
Kỳ thật thân mình bọn họ không cần như vậy mệt, Tô Mạt làm cho Hình chưởng quầy thỉnh mấy vị lão tiên sinh đến, chủ yếu là vì huấn luyện tiểu đồ
đệ.
Vì suy nghĩ đến việc bồi dưỡng nhân tài, cũng không phải tất cả để cho bọn họ làm.
Nhưng bọn họ lĩnh lương cao, lại có người hầu hạ, ngày thường đãi ngộ vô cùng tốt, luôn cảm thấy làm không tốt hoặc làm sai thì rất mất mặt.
Cho nên những lão tiên sinh đã sắp xếp phòng thu chi một cách rất gọn gàng ngăn nắp, như nhà của mình vậy.
Tô Mạt đã sai vài tiểu nhị treo tấm bảng đen có phủ tấm vải trắng lên cao, để họ nhìn thấy trước.
Vài vị lão tiên sinh mở to hai mắt nhìn, dựa vào cách nhận thức của mình mà phát âm, đều nhao nhao cầm lấy lên viết, cười nói:“Quả nhiên là đơn
giản. So với cách làm cũ lại không chiếm chỗ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...