Nàng ném ô đi, hai tay đi niết hai má hắn, tuy rằng là nam nhân, nhưng hắn da thịt rất tinh tế a, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Chỉ là dạo gần
đây đi phía bắc bị gió quất vô mặt, hơi có chút thô ráp, chút nữa nàng
đem ra hết mấy món đồ dưỡng da tự nhiên do A Cổ Thái nghiên cứu ra, phải điều trị cho hắn một phen mới được.
Nhất định phải đem hắn dưỡng thành cảm giác tay sờ lên rất mê ly, còn khắc lên con dấu vô hình “Tô Mạt độc đáo”.
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng dám ôm nàng đi trước công chúng, cũng coi như thị uy một hồi.
Nhưng trên đường liếc mắt đưa tình lại không có cái bản lãnh đó, tuy rằng Tô
Mạt bất quá là ở trên mặt hắn niết, hắn cũng cơ hồ không chống đỡ được,
khuôn mặt cứng ngắc, hai má vẫn là hơi đỏ lên.
Cũng may hắn để cho nàng niết, cùng hắn không quan hệ.
Mọi người bắt gặp là một tuấn mỹ công tử sắc mặt trong trẻo lạnh lùng ngồi
ngay ngắn, đoan chính cao ngất, trong lòng là một cô gái vẻ mặt nghịch
ngợm, biểu cảm của hắn giống như bị tiểu sủng vật trêu chọc vậy, đành cố nén.
Chính là ánh mắt kia lại mềm mại như là bảo thạch hòa tan.
Tô Mạt đang nháo, phát hiện ngựa dừng, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn, ý…?
Dĩ nhiên là xe ngựa của Kinh Triệu Doãn, rất ghê gớm ha.
Thảo nào bọn họ dọc đường cưỡi ngựa lại đây, người trên đường không nhiều, nguyên lai là đều tránh né Kinh Triệu Doãn đại nhân.
Phải nói là tạm đại Kinh Triệu Doãn đại nhân -- Nhạc Thiểu Sâm.
Vị phó tướng kia của Hoàng Phủ Cẩn, đi theo hắn vào sinh ra tử, thăng chức rất nhanh, lại dựa vào cách đạp lên Hoàng Phủ Cẩn một cước trở thành
cận thần của thiên tử Nhạc Thiểu Sâm!
Tô Mạt nhếch môi, thật muốn coi vị Nhạc đại nhân này rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Nàng chân tay lưu loát, lách một cái cải thành cưỡi trên lưng ngựa, đoạt lấy cương ngựa trong tay Hoàng Phủ Cẩn, cúi đầu cùng Tia Chớp thầm thì một
lúc.
Phía trước vài tên dẫn đầu mở đường đều là mấy người mới
được đề bạt lên, chưa thấy qua Lâm Giang Vương, chỉ nhìn một nam nhân
tuấn tú lãnh ngạo ôm một cô gái ngồi trên lưng ngựa, thấy xe ngựa Kinh
Triệu Doãn đại nhân thế nhưng không nhường đường, lập tức quát lớn
nói:“Thứ đồ gì, mắt bị mù à? Còn không mau tránh đường, muốn ngồi tù
hả?”
Tô Mạt hừ một tiếng, thật sự là chó cậy gần nhà, gà cậy gần
chuồng, thừa tướng khiêm tốn nhưng thừa tướng xa phu liền không coi ai
ra gì, một bộ dáng tư thế đắc ý dào dạt.
Trước mắt thằng nhãi này, cũng là cáo mượn oai hùm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...