Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Tuy rằng Tất và quần
áo bó sát Xuân thu -- đây là do Hoàng Phủ Giác tự mình đặt tên, Tô Mạt
không có nói cho hắn. Bởi vì hắn cảm thấy mặc vào mùa xuân thu, thì liền lấy tên như vậy. Làm cho Tô Mạt kinh hãi vì khả năng quan sát và sức
liên tưởng của hắn.

Hắn cảm thấy tuy rằng mấy thứ đan dệt đó cái
đơn lẻ cũng chả kiếm được bao đồng, nhưng là bởi tiện lợi, có thể mở
rộng phát triển.

Sẽ có lượng nhu cầu rất lớn.

Lại phân ra
mấy đẳng cấp, loại cung đình đương nhiên là tốt nhất, dân gian có thể
dùng loại bình thường còn có loại hàng hạng trung, cao cấp.

Về loại hàng tốt, trong nhà nhóm phú hộ có người hầu gia phó, có thể đan loại tốt nhất để cho chủ tử của mình dùng.

Bắt đầu, người gia đình thường sẽ cảm thấy mua hơi đắt, hoặc là tự mình đan cũng được, tự mình động tay động chân vào làm, sẽ cảm thấy không có

tiện lợi như mình nghĩ, không bằng người ta sản xuất hàng loạt vừa tiện
lợi vừa rẻ.

Thời điểm đến nha môn hộ bộ, mặt trời đã lên cao.

Hoàng Phủ Giác đúng lúc nói đến chuyện máy móc.

“Nếu có thể có loại máy móc như kiểu máy dệt dùng chân đạp, để thay thế việc làm thủ công kia, thì người dân chắc sẽ vô cùng tình nguyện việc mau
hàng sản xuất đại trà.”

Tô Mạt thật sự là muốn ôm đầu chạy mất,
hắn không phải là biết nàng là bị xuyên qua đến đây chứ, muốn vắt kiệt
sức lực của nàng sao chứ?

Nàng tuy rằng biết việc tất được dệt ra từ các loại máy móc trong xưởng, nhưng nàng thất ra chưa có tận mặt nhìn thấy.

Nàng sẽ không giúp hắn phát minh máy móc gì đó đâu.


Nàng cười nói:“Đám sư phụ dệt thông minh như vậy, chỉ cần nói cho bọn hắn
nghe, bảo đảm không cần tốn bao nhiêu thời gian, bọn họ sẽ nghĩ ra biện
pháp để giảm bớt lao động thủ công và tăng tốc độ dệt.”

Từ chỗ nông trường của nàng, nàng đã nghiệm ra điều này.

Những người đó, đầu óc cũng không phải chỉ biết chưng ở đó.

Dù sao cũng tích lũy mấy ngàn năm văn hóa, tuy rằng không có cuộc cách
mạng công nghiệp, nhưng loại máy móc bằng gỗ đơn giản, bọn họ vẫn là rất lợi hại .

Cho nên, chuyện này vẫn là để người khác đau đầu đi.

Nàng cũng không muốn tự tìm phiền toái đi giúp Hoàng Phủ Giác phát minh cái loại máy móc đó.

“Tiểu muội! Ngũ điện hạ!”

Bọn họ đi xuyên tiền sảnh sau đó đến chỗ trường thi Thị MậuTư, Tô Việt đang ở trong viện cùng vài người quen biết nói chuyện, vừa thấy bọn họ, lập
tức vui mừng chào đón.

Tô Mạt vội nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ điện hạ nếu là quan chủ khảo, vẫn là đi trước đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận