Hắn có điểm không hiểu, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Diệp Tri Vân liếc trắng mắt,“Tiểu tử, ngươi quản cho tốt nàng dâu của ngươi, đừng về sau sợ lão bà.”
Tô Mạt không khách khí nói:“Lão nhân, người đây là ghen tị.”
Chính mình không có lão bà.
Nàng đã nhìn ra, tên thái giám cùng thái giám khác không giống nhau.
Hắn không sợ người khác vạch ra chỗ yếu, cũng không biết xấu hổ e lệ.
Quả nhiên, Diệp Tri Vân nhảy đến trước mặt nàng, nhìn nàng bằng nửa con
mắt,“Nha đầu, lão bà của ta, so với ngươi vừa thành thục vừa tướt tha,
tốt hơn ngươi nhiều.”
Tô Mạt liền chu miệng,“Ngươi tại sao không đi tìm một tiểu oa nhi mới sinh ra để so sánh đi?”
Diệp Tri Vân hắc hắc đắc ý nói:“Ngươi cũng thừa nhận chính mình là một tiểu
oa nhi còn hôi mùi sữa. Nhỏ như vậy liền quyến rũ con ta thần hồn điên
đảo , không biết xấu hổ!”
Tô Mạt tức giận đến dậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn thành cái bánh bao, lớn tiếng nói:“Hoàng Phủ Cẩn, hắn khi dễ ta!”
Hoàng Phủ Cẩn sớm nhịn không được, lại bị nghẹn xuống muốn nội thương.
Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mộ dạng nàng bị tức giận như vậy, nàng mà hắn biết là người luôn lường trước được mọi sự việc.
Hắn sờ sờ đầu nàng,“Hắn nói là thực tế a.”
Tô Mạt mắt hạnh trừng lên,“Cái gì là tình hình thực tế? Ngươi cũng nói ta không biết xấu hổ! Hừ, được, ngươi chờ xem.”
Nàng xoay người bước đi.
Diệp Tri Vân giẫm chân cười to, nhanh như chớp đuổi theo nàng,“Tiểu nha đầu, ngươi về sau đến chỗ ta, ta làm món điểm tâm sở trường cho ngươi ăn.”
Tô Mạt nheo mắt liếc hắn một cái, quay đầu nói:“Không thèm!”
Ôm cánh tay bước đi.
Diệp Tri Vân vội lại ngăn nàng lại, cười nói:“Vậy ngươi hôn ta, ta xin lỗi ngươi. Về sau ta đảm bảo đều nghe lời ngươi.”
Tô Mạt cười xấu xa, vừa muốn đi tới gần, đột nhiên một trận gió xẹt qua, đem nàng tha đi mất.
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lạnh nói:“Cha nuôi, người quá đáng rồi.”
Diệp Tri Vân oán hận nói:“Được rồi, ngươi cứ như vậy đi. Lão tử thật vất vả
không dễ dàng thoát khỏi cái nơi quỷ quái kia, rốt cục mới có nha đầu
không chê lão tử ta xấu xí. Ngươi còn không cho cơ hội. Thật sự là chán
quá đi mà.”
Nói xong, uốn éo đầu, hầm hừ bỏ đi.
Tô Mạt cười hắc hắc, hừ, trò con nít, còn muốn liên hợp với Hoàng Phủ Cẩn đối phó nàng chứ.
Bị chọc tức đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...