Tô Mạt khoác tay ôm lấy gáy hắn, làm nũng nói:“Sao lại đi gắp vậy a. Lần trước không phải nói đợi vài ngày nữa sao?”
Bởi vì sắp ly biệt, nàng lưu luyến không rời, hơi hơi bĩu môi, nhẹ nhàng
cắn bờ môi đỏ hồng, ánh mắt long lanh ướt át rất là ưu thương.
Nhu tình mật ý mà trước đây chưa từng có.
Hoàng Phủ Cẩn tâm thần rung động, lại chỉ cười cười, đem nàng ôm lấy đặt lên bàn, ôn nhu nói:“Ta cho ngươi......”
“Ai nha, đáng ghét, hắn như thế nào chán ghét như vậy, nhất định là hắn buộc ngươi hiện tại phải đi. Khẳng định đúng vậy!”
Tô Mạt một quyền nện ở trên bàn, rất tức giận, nhất định phải cùng hắn tính sổ.
Bất quá là thủ dụ của hoàng đế, ai cũng không có cách nào khác thay đổi.
Nàng lại vội nói:“Ta sai người đem đồ tới, đã tới chưa?”
Thời gian gấp gáp, nàng sợ tới không kịp nữa.
Hoàng Phủ Cẩn vươn tay sờ sờ hai má nàng, muốn nói gì đó, nàng lại ngắt lời
hắn,“Cũng không sợ. Dù sao A Lí bọn họ sẽ hội hợp với ngươi.”
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Ta......”
“Ta nói với ngươi a, cái khác không quan trọng, có một thứ là thiên lý nhãn ngươi nhất định phải mang theo. Thời điểm ta rời khỏi nhà máy, vài vị
sư phó đã nghiên cứu gần hoàn mỹ rồi. Nhưng là bỏ đi quá nhiều bếp lò,
mới làm được có một cái. Thiên lý nhãn này, có thể đem......”
“Mạt nhi, Mạt nhi...... Ta biết.”
Hoàng Phủ Cẩn rốt cục nhịn không được, hai tay đang ôm hai má nàng, muốn cùng nàng nói điều gì đó.
Tô Mạt nghĩ tới sắp phải ly biệt, nhìn trên mặt hắn vết dấu tay đã tiêu tan hơn phân nửa, nhưng vẫn còn để lại dấu vết tím xanh.
Cảm thấy nóng lên, nhanh chư chớp vươn người trên gương mặt hắn hôn một cái.
......
Hoàng Phủ Cẩn thân thể cứng lại.
Tô Mạt cũng sững người luôn.
Nàng lập tức tựa đầu chui vào trong lòng hắn, hét lên một tiếng.
“Hắc hắc, hắc hắc hắc, tiểu nha đầu, tiếp tục nha, coi như ta không tồn tại!”
Ở góc ghế thái sư, một người thanh âm thô dát, nói không nên lời rất khó nghe.
Nhưng thanh âm kia lộ ra chút chế nhạo vui sướng, không hề ác ý.
Người ẩn nấp trong một góc tối, thấy không rõ mặt, chỉ là cặp mắt kia lại sáng rực như vì sao trên bầu trời mùa đông.
Tô Mạt 囧 muốn chết.
Hoàng Phủ Cẩn giữ chặt lấy bàn cười gập cả lưng.
Tô Mạt đá hắn một cước, lấy áo lông cáo của mình gói lại bọc hành lý:“Này, ngươi sao không nói sớm trong phòng có người?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...