Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chỉ ngóng trông hắn sớm một chút thành thân, giúp Vương gia sinh vài tôn tử.
Con bất thành, chỉ có thể dựa vào tôn tử.
Hắn oán hận nói:“Ngươi mau chóng đi theo các tiên sinh đọc sách đi, sau đó
đi tới hộ bộ tặng lễ cho Trương đại nhân, dập đầu, để hắn bảo đảm cho
ngươi tiến vào Thị Mậu Tư.”
Đọc sách không nên thân, vào Thị Mậu Tư, cũng có thể có cái công danh.
Sau đó chậm rãi từ từ tạo quan hệ.
Cũng may hắn đã lót không ít đường, chờ cho mình về hưu, nhi tử cơ bản cũng có thể bò lên vị trí của hắn.
Hôm nay hắn coi như nhìn thấu được, Hoàng Phủ Cẩn không phải nhất thời tâm huyết dâng trào .
Chỉ sợ hắn đã sớm đang mưu tính cái gì đó.
Nếu không không có khả năng đột nhiên liền làm khó dễ.
Hơn nữa, nhi tử ở Tô gia, đã bị nhục nhã.
Căn bản là không có gì cần phát cáu.
Hoàng Phủ Cẩn lần này đến, bất quá là tới xao sơn chấn hổ thôi.
Suy nghĩ cẩn thận về điểm ấy, Vương Minh Chí ngược lại lại yên tâm, đá nhi tử một cước, sai người đưa hắn khiêng trở về.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Việt rời khỏi Vương gia, cưỡi ngựa đi trở về.
Hai người ở nửa đường gặp được Lăng Nhược, nàng xoay người xuống ngựa ôm quyền hành lễ,“Tiểu thư không ở nhà.”
Hoàng Phủ Cẩn đuôi lông mày nhíu lại, không ở nhà?
“Đi nơi nào ?”
Tô Việt nói:“Có thể là đi Hương lâu ?”
Lăng Nhược lắc đầu,“Tiểu thư có lời nhắn Tĩnh thiếu gia cùng nhị thiếu gia
cứ tự bận việc riêng đi, tiểu thư làm việc xong xuôi sự sẽ về nhà .”
Tô Việt nghi hoặc, tiểu muội có thể đi đâu?
Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái,“Điện hạ muốn vào cung.”
Ở Vương gia nháo loạn như vậy, hoàng đế đương nhiên sẽ nổi giận, chỉ sợ Hoàng Phủ Cẩn cũng không dễ ứng phó.
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“ Hoàng tử đã xuất cung, không có truyền triệu là không thể vào cung .”
Hoàng tử là có thể tiến cung thỉnh an, hắn đã không muốn đi, đương nhiên không đi.
Kết quả hắn giục ngựa hồi phủ, ở cửa gặp được nội thị truyền tin đang rời đi.
Nội thị công công thấy hắn trở về, ngạo nghễ nói:“Lâm Giang vương, bệ hạ
sai chúng ta đến truyền chỉ, truyền điện hạ tức khắc tiến cung.”
Lưu Xuyên đi cùng nội thị công công, lập tức tặng bạc,“Khâu công công, vất vả.”
Nhìn đĩnh bạc lớn trắng bóng, Khâu công công mặt mày hớn hở, đem bạc nhét vào tay áo.
Hơi cười nói:“Nhưng phải mau chút. Sắc mặt bệ hạ không được tốt lắm. Sợ là đang tức giận.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...