Tô Mạt hừ nói,“Đi thì
phải đi, nhưng là không thể để hắn kêu ngươi đi thì ngươi phải đi, hắn
nghĩ ngươi là cái gì hả. Cứ gọi thì đến kêu thì đi sao! Ta nói cho ngươi biết nha, trước kia có thể, hiện tại ngươi là của ta, hắn không được
phép như vậy !”
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng giống như một chú hổ nhỏ, trong lòng vui mừng , vươn tay nàng ôm vào trong lòng, cười nói:“Nha
đầu ngốc, ta đi, cũng không phải là vì hắn. Ta là vì dân chúng biên
cương. Một khi để bọn họ tiến vào, lại là giết người phóng hỏa cướp
giật, dân chúng sẽ bị chết rất nhiều người.”
Tô Mạt tâm mềm nhũn, ôm lấy hắn, gật đầu nói:“Đúng, dân chúng là vô tội .”
Nàng nhấp mím môi,“Mị Ảnh kỵ sĩ đang chờ đợi mệnh, ngươi dẫn bọn hắn đi. Phải không mất cọng tóc nào bình an trở về cho ta.”
Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút,“Đó là người của ngươi, giữ bọn họ lại để nghe......”
“Câm miệng!” Tô Mạt ngửa đầu trừng hắn,“Cái gì là người của ta, của ta chính là của ngươi, của ngươi chính là của ta. Ngươi cũng là của ta. Ngươi
dẫn bọn hắn đi, do A Lí chỉ huy. Ngươi chỉ cần bày ra dáng thôi, không
cần thật sự phải mại hiểm. Bọn họ sẽ thi hành nhiệm vụ giúp ngươi .”
Đi ám sát vài người, phóng chút hỏa.
Đây chính là sở trường của Mị Ảnh kỵ sĩ, dễ như ăn cơm.
Nàng ghé người vào trong lòng hắn, nhẹ giọng nói:“Ngươi có thể liên lạc tới
số loan đao kia rồi. Đến lúc đó cứ để bọn họ hoá trang thành đội ngũ
kinh thương, lấy xong hàng, sau đó đi tới biên cương. Hiện tại chưa tạm
ngừng buôn bán, sẽ không có người hoài nghi . Hơn nữa......”
Nàng hai mắt sáng ngời, ngửa đầu nhìn hắn, vui mừng nói:“Chúng ta nếu muốn
lập tức mua hơn trăm con ngựa tốt Đại Uyển, rất gai mắt. Lần này để bọn
họ đi, một bên hoàn thành nhiệm vụ, thuận tay đoạt luôn ngựa của họ. Hắc hắc, tuyệt!”
Nàng vỗ bàn tay nhỏ bé,“Liền làm như vậy đi.”
Nàng nhảy xuống , đi đến cửa sổ hướng dưới lầu nói:“Lăng Nhược.”
Lăng Nhược lên tiếng, theo cửa sổ phiên tiến vào,“Tiểu thư.”
Tô Mạt lập tức đi tới trước án thư, dùng bút máy viết một phong mật tín.
Mật tín là nàng dùng mật mã do chính mình phát minh ra viết, giữa đường nếu có người đoạt mất cũng không thể biết được nội dung.
Viết xong, nàng đem mật tín giao cho Lăng Nhược, nói:“Sai người giao cho đám khất cái, hắn sẽ gửi đi.”
Đám người khất cái giúp không ít việc.
Nay bọn họ biết thêm chút quyền cước công phu, càng khó lường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...