Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Tô Mạt nghiêng đầu
hướng hắn cười cười, gọi hắn đi qua bên nàng, lại quay sang nói với mấy
vị thợ đầu có hai thứ tóc ấy:“Vu sư phó, Chu sư phó, Kinh sư phó, kỳ
thật loại kính mắt này, rất lâu trước kia đã có rồi. Dùng thủy tinh,
hoàng ngọc và các loại bảo thạch khác để mài ra, có thể giống xuyên thấu qua nước xem các vật thể phóng đại ra. Người tới nhất định độ tuổi nhất định sẽ bị mờ mắt, đeo lên một cặp kính mắt, có thể nhìn thấy rất rõ
ràng.”

Khuôn mặt mập mạp của Vu sư phó cười nói:“Nói như vậy, chúng ta sau này già đi vài năm, cũng không sợ mắt bị lão hóa đi.”

Đối với bọn họ những bậc thầy về thủ công kĩ nghệ mà nói, phải dựa vào tay và mắt để kiếm cơm.

Đến độ tuổi nhất định, con mắt sẽ không nhìn thấy rõ, chỉ có thể truyền dạy cho nhi tử cùng đồ đệ, nhưng cặp mắt không tốt, ngay cả truyền thụ cũng chịu ảnh hưởng.

Nếu có thể có đồ vật giống như tiểu ông chủ nói, vậy không phải có thể làm công việc này cả một đời sao?


Bọn họ thật sự là bị kích động, vài người ríu rít thảo luận,“Ông chủ đem bí phương đốt ra thủy tinh nói cho chúng ta biết, kỳ thật căn bản không có khó như trong tưởng tượng, tiền vốn của thủy tinh, khẳng định còn rẻ
hơn so với bảo thạch. Ông chủ đem thủy tinh bán đi, lại đổi thành vàng
bạc, vậy là có lời rồi.”

Bộ dạng gầy teo của Kinh sư phó vỗ tay
nói:“Đúng, đúng rồi, sẽ đem loại kính mắt gì đó làm ra, để ông chủ lấy
đi bán trong kinh thành. Ngươi xem xem ông chủ nói nhiều như vậy loại,
có đeo cho đẹp, có kính lão, còn có cái gì kính lão dành cho người trẻ
tuổi bị lão thị, còn có loại che ánh nắng mặt trời, đám quan to quý
nhân, khẳng định không tiếc bỏ ra giá tiền cao a.”

Vài vị sư phó

đang thảo luận, nói làm liền làm, một người phụ trách đi tìm loại thủy
tinh có sẵn để nghiên cứu, một người phụ trách vẽ hình thiết kế, nhìn
xem có thể một lần nữa chế tạo lại theo yêu cầu được hay không, lách ca
lách cách vang lên nhưng âm thanh bận rộn.

Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy tuy rằng thần bí, nhưng cũng nghe hiểu được, người trẻ tuổi mắt bị lão hóa, thì ra kêu là mắt cận thị a.

Hắn xem như được mở rộng kiến thức một phen.

Hắn ngưng mắt nhìn nàng, tiểu nữ nhân này, trong đầu rốt cuộc đều chứa bao nhiêu thứ.

Thứ bảo kính này hắn biết đến, là dúng để đọc sách, có thể phóng đại, nhưng có thật là dúng tốt như vậy không.

Ở trong cung tại Trân Lung các có trữ hai cái.

Đó vẫn là đồ vật của mấy đời truyền xuống.

Nàng như thế nào lại biết đến?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận