Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Một đôi mắt lấp lánh như đá đen bảo thạch, hút hồn cả người lẫn thần, làm cho người ta lập tức liền bị hấp dẫn.

Nàng chắp tay sau lưng, vui sướng hài lòng nhìn bọn họ,“Tống Ngũ công tử, Tống tiểu thư, các vị uống nhìn rất sung sướng a?”

Nàng chậm rãi đi lên phía trước, nhìn thoáng qua bàn thức ăn, nhịn không được xì một tiếng khinh miệt.

“Hiện tại là bất quá đúng giờ Thân, lẽ ra Tống Ngũ công tử còn đang ở trong
cung trực ban vẫn chưa hết ban, như thế nào lại ở trong này uống hoa tửu ( uống rượu có kĩ nữ ngồi ) a?”

Tô Mạt thân thủ lấy ly rượu trong tay Tống Ngũ, là loại chén sứ thượng đẳng, một bộ cũng phải tốn vài chục lượng bạc áy chứ.

Tống Dung Hoa thở phì phì đứng lên, chỉ vào nàng lớn tiếng trách cứ nói:“Tô Mạt, ngươi muốn làm gì, đừng có mà quá kiêu ngạo!”

Tô Mạt giơ giơ mi lên, thản nhiên nói:“Tống tiểu thư, ngươi chỉ vào ta là

đối với ta tôn trọng hay là không tôn trọng? Nếu không thích ngươi thì
tại sao còn lấy những ngón tay chỉ vào chính ngươi nha. Ngươi xuất môn
không mang theo đầu óc đi cùng, ngủ chưa tỉnh hả, ở trong này la ó.
Ngươi có thấy mất mặt không hả ?”

Tống Dung Hoa bị nàng chọc cho tức giận đến một chữ cũng nói không nên lời lập tức ngồi ở trên ghế.

Tô Mạt đi đến bên người Tống Ngũ, cười hì hì nhìn hắn,“Tống Ngũ, mặt của
ngươi đã khỏi hẳn chưa? Một đại nam nhân, học chả hay, cày chả biết, mỗi lần cùng nữ hài tử đánh nhau đều bị đấm cho mặt mũi bầm dập, ngươi có
biết xấu hổ không a? Còn nữa, ngươi chơi trò “ âm mưu ngầm” với ta?
Ngươi có biết hay không loại người không có đầu óc như ngươi, ta đều
ngại mất mặt khi chơi đùa với ngươi a?”

Trên trán Tống Ngũ mồ hôi túa ra như tắm,“Ngươi, ngươi muốn làm gì hả?”


Bên cạnh vài tên công tử muốn lén trốn đi, lập tức đều bị A Lí vài cái ngăn lại, có hai tên biết quyền cước, kết quả đã bị người ta bẻ tay ném
xuống đất.

Đều là loại công tử yếu ớt, cứ há mồm liền khóc, lại bị bóp cằm.

Thẳng đến khi bọn họ cam đoan không khóc nữa, A Lí mới tha cho.

Vài người muốn khóc nhưng không dám khóc, đành nức nở.

Tô Mạt hiên ngang ngồi ở ghế trên, ung dung nhìn Tống Ngũ,“Ngũ tiểu tử, hai ta tính sổ đi, chuyện này là sao vậy?”

Tống Ngũ còn muốn kiêu ngạo, nhìn thấy A Lí vài người bọn họ, cũng không có biện pháp.

“Ngươi, ngươi nói là chuyện gì?”

Tô Mạt giơ giơ mi lên,“Thứ nhất, chúng ta giải quyết việc chung. Ta đi nói cùng bệ hạ, ngươi sai khiến Trần Lượng, mua chuộc đám khiếu hóa tử đến
quấy rối......”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận