Chẳng lẽ cũng cùng một nhà nhưng đại ca và nhị ca nàng giống nhà ta… ngầm không hợp nhau?
Nghe nói Tống gia đại công tử cùng thái tử rất tốt, giống với Tô Trì - là phụ tá đắc lực của thái tử thì phải.
Vị tam công tử này lại như nhàn vân dã hạc, không hỏi chính sự, mỗi ngày
thích đọc sách du ngoạn, hai năm trước còn đi các nơi du lịch .
Khi nàng đang thất thần suy nghĩ thì ở trước mắt đã thấy bóng người chợt lóe, một vị cẩm y tuấn lãng nam tử đã dừng ở trước mặt.
Tống Dung Hoa lập tức ô ô nhào vào trong lòng hắn,“Tam ca, tam ca ngươi phải làm chủ cho ta. Tô Mạt mời ta cùng công chúa đến làm khách, thế nhưng
kết quả khi chúng ta gần đến thì nàng liền đóng cửa lại, muốn...... Ô
ô......”
Tống Minh Dương cười cười, đem Tống Dung Hoa nâng dậy,
“Ngươi không cần khóc kể, tất nhiên ta tự biết ngươi đến tìm Tô tiểu thư quấy rối.”
Tống Dung Hoa ngây ngẩn cả người, nước mắt lập tức
nảy lên, đối mặt với địch nhân nàng còn có thể cậy mạnh, nhưng đây là ca ca của mình thế nhưng lại giúp đỡ ngoại nhân như thế.
Nàng oán hận
nói:“Tam ca, nếu ngươi không phải đến giúp ta thì tới đây làm cái gì?
Chẳng lẽ cũng hấp tấp đến muốn nịnh bợ nàng ta sao?”
Tống Minh Dương nhíu mày, hướng Tô Mạt làm thi lễ,“Xin lỗi. Tại hạ thay tiểu muội xin lỗi, ngày khác xin ghé lại bồi tội.”
Bấy giờ công tử tuấn lãng, nho nhã lễ độ đã lên tiếng tạ lỗi, mặc kệ người
ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nếu hắn đã có lễ trước, nàng cũng không
thể thất lễ.
Tô Mạt còn thi lễ,“Công tử có lễ .”
Tống Dung Hoa tức giận lôi kéo Hoàng Phủ Kha bỏ chạy.
Tống Minh Dương cáo từ đi hai bước, rồi lại quay lại,“Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng tại hạ tâm nghi đã lâu, tiểu thư tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại
thức đại thế, uyên bác, sáng tạo, nhanh nhẹn. Tại hạ đã hận không thể
gặp gỡ. Thế nhưng chưa từng nghĩ hôm nay lại gặp nhau trong tình trạng
thế này, thật sự là...... Hổ thẹn!”
Nói xong lại đối Tô Mạt xa xa thi lễ, mới nói:“Có chuyện phải nhắc nhở Tô tiểu thư, quý phô khai
trương, chỉ sợ sẽ có người đến quấy rối, mong rằng tiểu thư chuẩn bị tất cả thật tốt. Tại hạ đã nói hết, xin cáo từ .”
Tô Mạt sợ run một chút, chẳng lẽ đây là tiên lễ hậu binh?
Người nhà họ Tống xem nàng không vừa mắt, nên cho vị tam công tử này đến nhắc cho tỉnh? Cẩn thận bọn họ quấy rối?
Thật ra nàng đã chuẩn bị tốt cả, phải ứng phó với tình huống phát sinh đột
ngột như thế nào, phải đối phó với trăm phương ngàn kế của kẻ địch như
thế nào.
Nàng chỉ nói cám ơn, còn Tống Minh Dương thì hướng nàng mỉm cười, chắp tay, đuổi theo Tống Dung Hoa đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...