Tô Mạt nhìn thoáng qua Phương Oánh, ánh mắt lại nhẹ nhàng liếc Phương Vũ, cười nói:“A Cổ Thái
kêu Lam mụ mụ nấu cho hắn một nồi thịt kho tàu, đây là thế giới của măng tươi, lấy thịt gà trộn măng, còn có hoa mã lan, các loại rau dại, thật
sự ngon miệng a......”
Nàng liên tục nói hơn mười dạng thức ăn, có cá có thịt, có rau xanh ngon miệng, có đầy đủ cả sắc hương vị.
Lúc này đây, Tô Mạt nói đến vấn đề ăn? Mọi người thấy nghi hoặc, bất quá
nàng vốn là người có tài ăn nói, mấy lời vừa nói ra, mọi người đều thấy
đói bụng, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Cho dù Hồ tiên sinh là người ổn trọng nhất trong đám người đó cũng chịu không nổi.
Tô Mạt hơi hơi cười nhìn hai tỷ đệ kia, ôn nhu nói:“Các ngươi yên tâm, tạm thời ở trong này vài hôm, ta đã sai người lau đi vết tích các ngươi để
lại trên đường rồi. Không có người biết đến. Miệng vết thương của các
ngươi còn chưa khỏi hẳn, không thể vận động mạnh, vẫn nên ở trong phòng, kêu người ta đưa đồ tới phòng cho các ngươi. Dưỡng thương khỏe lại, mới dọn ra ngoài.”
Phương Oánh hai mắt trong suốt đẫm lệ, cảm kích
nhìn nàng, giọt nước mắt to lăn xuống, nàng khóc thút thít nói:“Thật sự
có thể chứ? Sẽ không liên lụy đến ân nhân sao? Hắn, hắn, là tên ác ma.”
Tô Mạt nhịn không được cười rộ lên, lé mắt nhìn Tĩnh thiếu gia lườm một cái.
Tĩnh thiếu gia mặt không chút thay đổi, thản nhiên liếc lại nàng một cái, nói:“Ta đi tìm A Cổ Thái uống rượu .”
Nói xong xoay người đi.
Hồ Tú Hồng nghe xong lời nói đo Phương Oánh nói ra, lòng đầy căm phẫn ,
nắm tay dậm chân,“Hừ, một ngày nào đó, sẽ cho cái tên biến thái kia nếm
mùi đau khổ.”
Sau đó lại lôi kéo tay Tô Mạt,“Mạt Mạt. Ngươi có
bản lĩnh nhất, ngươi chính là giang hồ nữ hiệp khách, ngươi, ra chủ ý
đi, đem cía đò con heo ngu ngốc kia trừng trị một phen. Ta không tin,
hắn so với tên quần áo lượt là Tống gia kia lợi hại hơn?”
Tô Mạt
cười cười, nói với Phương Vũ:“Ngươi cùng tỷ tỷ ngươi an tâm ở nơi này,
không cần sợ, nơi này không có người gây thương tổn đến các ngươi.”
Phương Vũ kinh ngạc nhìn nàng, tựa hồ cố gắng nhìn vào môi của nàng, muốn biết nàng đang nói cái gì.
Phương Oánh trấn an sờ sờ vai hắn, áy náy nói:“Tô tiểu thư, thực xin lỗi. Đệ đệ của ta......”
Tô Mạt thân thiết nói:“Là bị bẩm sinh sao? Lỗ tai cũng không thể nghe thấy sao? Hồ tiên sinh là đại phu rất lợi hại, nhờ tiên sinh xem giúp cho.”
Phương Oánh trong mắt lộ ra sắc mặt vui mừng,“Thật sao?”
Nàng lôi kéo đệ đệ liền quỳ xuống,“Tô tiểu thư, về sau chúng ta ở tại chỗ
này không ăn không ngồi không, nhất định hỗ trợ làm việc. Làm nô làm
bộc, chúng ta cũng không sợ .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...