Tô Mạt mời hắn làm sư
phó hương liệu của chính mình cùng đại tiểu thư, về sau mở cửa hàng
hương liệu, sẽ không còn nhiều khó khăn nữa.
Hương liệu cao cấp ở Đại Chu tuyệt đối được tính là loại sản phẩm xa xỉ, giá cao, các hộ gia đình, nam nữ già trẻ đều phải dùng, hơn nữa mỗi khi đến thời điểm tiết
đoan ngọ còn sử dụng một lượng lớn hương liệu tặng cho người thân bằng
hữu.
Giống như hào môn phu nhân bọn họ, đều phải mua xạ hương
thượng đẳng, băng phiến, trầm hương, la hương… vân vân, động một tý là
lãng phí không chỉ hơn một ngàn lượng bạc, đó là một việc làm ăn rất có
tiền đồ a. Hơn nữa trong giới hào môn tặng quà cáp qua lại, bình thường
chính là đồ vật ăn uống, muốn nói cao cấp hơn phân nửa chính là gấm vóc, hương liệu, vàng bạc ngọc khí các mặt hàng thượng đẳng đó.
Mà hương liệu cùng gấm vóc lại là những mặt hàng hay dùng để tặng nhất .
Nếu Tô Mạt đám người bọn họ có thể nghiên cứu phát triển ra một loại hương
liệu tiện dùng lại có chất lượng tốt, vậy đương nhiên so với với các
hương liệu ở chợ càng dễ kiếm tiền hơn.
Nay, Tô Mạt đã cùng vị
kia hương liệu sư phó A Cổ Thái kia nói rõ thương lượng qua, hắn cũng
lĩnh hội được ý tứ của nàng, tự đem mình nhốt trong phòng làm việc
nghiên cứu.
A Cổ Thái có một thói quen, khi công việc chưa xong,
hắn không chịu nói chuyện với người khác, không chịu tùy tiện xuất môn,
cho dù ăn cơm cũng là ở trong phòng.
Tô Mạt sai người phái hai mụ mụ chuyên môn hầu hạ hắn, miễn cho hắn cứ đam mê công việc là không
quan tâm gì đến cuộc sống sinh hoạt nữa, nếu không đến lúc đó nàng không lấy được nước hoa ngay cả đến vị điều hương sư phó kia cũng ngỏm luôn
a.
Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia đứng ở trong viện A Cổ Thái, liền
ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt đánh úp lại, nhàn nhạt như không, nàng hít sâu một hơi,“A, thật sự là hương vị tao nhã.”
“Ha ha, ha ha ha ha, ta thành công rồi!”
Trong phòng truyền đến tiếng cười hưng phấn của A Cổ Thái, Tô Mạt vui vẻ, lôi kéo Tĩnh thiếu gia vọt vào,“A Cổ Thái, A Cổ Thái, ngươi thật sự đã điều chế được nước hoa sao?”
A Cổ Thái giống như người rừng, tóc cuốn khúc rối tung trên người, mặc trường bào bằng vải bông màu trắng, một
thân làn da màu đồng cổ như vậy lộ ra bên ngoài không kiêng kị, hắn thấy Tô Mạt cao hứng giang hai tay cánh tay liền tặng cho nàng một cái ôm
mãnh liệt.
Tĩnh thiếu gia tay mắt lanh lẹ, nhẹ nhàng đẩy ra, ôm Tô Mạt né tránh, làm cho A Cổ Thái ôm không khí.
A Cổ Thái liếc trắng mắt,“Ngươi, là quỷ hẹp hòi, ôm một cái thì chết a, cũng không phải sẽ bớt đi một miếng thịt a.”
Tĩnh thiếu gia cười nhẹ, buông Tô Mạt,“Nàng là của ta, không cho ôm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...