Chưa từng có người nào đối với hắn như vậy. Nàng là người đầu tiên. Làm cho hắn cảm động, ấm áp như vậy.
Tô Mạt nhìn hắn không có mặc áo khoác, quan tâm nói:“Ngươi lạnh không? Sao đến được đây. Đám người mụ mụ không biết sao?”
Hoàng Phủ Giới kiêu ngạo nói:“Ta muốn trốn, các nàng ta đương nhiên không biết .”
Tô Mạt cười nói:“Ngươi thật lợi hại! Ta lại không làm được.”
Hoàng Phủ Giới thế nhưng ngại ngùng cười cười,“Về sau ta mang theo ngươi, ta dạy cho ngươi như thế nào để né tránh bọn họ.”
Tô Mạt gật gật đầu, lại nói:“Chúng ta buôn bán lời thiệt nhiều tiền, đã
nói rõ rồi, tiền của ta phân cho ngươi một nửa, cho ngươi cũng kiếm món
tiền lớn.”
Nàng lấy ra ba vạn lượng ngân phiếu đưa cho hắn.
Hoàng Phủ Giới dùng sức lắc đầu,“Ta không cần.”
Tô Mạt cố chấp đưa, hắn mới nói:“Ngươi giúp ta cất đi.”
Tô Mạt nghĩ một chút, cũng đúng, hắn hiện tại đi theo Hoàng quý phi, không có phủ riêng, đến lúc đó tiền liền vào hầu bao của người khác a.
Nàng nhỏ giọng nói:“Ta giúp ngươi để dành, tính như ngươi đang đầu tư. Về
sau chờ ngươi lớn lên, đi ra ngoài xây phủ. Ta liền trả lại cho ngươi.”
Hoàng Phủ Giới kinh ngạc nhìn nàng, nàng mới nhỏ như vậy, sao có thể đã nghĩ
được nhiều như vậy. Hắn hiện tại chỉ biết chơi đùa. Đột nhiên trong lúc
đó, hắn phát hiện , bọn họ thật sự có khoảng cách.
Hắn thật sự không bằng nàng.
Nàng thông minh, xinh đẹp, hắn ngoài việc gây chuyện thị phi, thật sự cái gì cũng không biết.
Lần đầu tiên, hắn có một loại cảm giác, chính mình cũng muốn trở nên mạnh
mẽ cường đại, cũng muốn cố gắng, một loại xúc động như vậy chợt đến.
Hắn cắn chặt răng, lớn tiếng nói:“Ta sẽ không thua ngươi, chúng ta chờ xem!”
Nhìn hắn vẻ mặt ngạo khí, lại khôi phục một kẻ Hoàng Phủ Giới kiêu ngạo ,
tràn ngập sức sống kia, tuy rằng nông nổi, nhưng lại nhiệt huyết, thẳng
thắn.
Nàng trong lòng thấy vui mừng, một chút cũng không hy vọng thật sự đã đả kích hắn.
May mắn, hắn thực kiên cường!
Cáo từ Hoàng Phủ Giới, Tĩnh thiếu gia ôm Tô Mạt rời khỏi hoàng cung, ngồi xe đưa nàng trở về.
Vừa đến nhà, nàng như biến thành tiểu anh hùng.
Lão phu nhân vui tươi hớn hở thưởng nàng một đống quà, lại giữ nàng lại ăn cơm, sau đó làm cho người ta đưa nàng về viện.
Tô Nhân Vũ đem hết khoản tiền mà hắn thắng được tự tay đưa đến cho nàng,
cười nói:“Mạt nhi có năng lực như vậy, đều có thể đương gia rồi. Nếu
không đảm đương nổi đương gia của cả nhà, vậy có thể làm đương gia của
phụ thân. Thỉnh Mạt nhi làm đương gia cho phụ thân nhé.”
Tô Mạt cười khanh khách .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...