Tầm mắt của Thái tử dừng trên người nàng, sau đó nhìn về phía Tô Mạt,“Là ngươi động thủ trước.”
Tô Mạt gật đầu, nàng quỳ thẳng đứng, cất giọng trong trẻo nói:“ Người ta
nói có cái nên làm, có việc không nên làm, sĩ khả sát bất khả nhục. Ta
rõ ràng là người trong sạch, vì sao lại bị người ta vu là đê tiện thấp
hèn? Ta đã động thủ, cho dù có gây thương tích cho người khác, cũng bất
quá là ta đền tội. Nhưng bị người khác làm nhục tổ tiên phụ mẫu, thì
chính là tội lớn bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Ta há có thể chỉ vì chính mình yếu đuối mà tham sống sợ chết? Có người vũ nhục phụ mẫu
ta, ta sẽ lấy mạng hắn.”
Nàng biết hoàng đế là kẻ trọng danh
tiếng nhất, hắn rõ ràng cướp ngôi vị hoàng đế trong tay Nữ đế, cứ nhất
định phải nói là được nhường ngôi.
Chính mình bị người vu cho con gái riêng, điều này đối với người cổ đại mà nói, đã là thù hận lớn nhất rồi, tương đương với việc giết phụ mẫu, diệt tổ tông của nàng.
Hoàng đế quả nhiên trên mặt có biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Phủ Kha,“Các ngươi cũng quá vô pháp vô thiên. Thân phận công chúa cao
quý, cũng không quy củ, chuyên hoành hành ngang ngược. Tuổi còn nhỏ đã
như thế, trưởng thành còn như thế nào nữa?”
Tống tiểu thư vừa
nghe thấy vậy vội quỳ xuống đất nói:“Bệ hạ, cũng là Tô Mạt không chịu
học trước. Nàng ta rõ ràng không tôn kính tiên sinh, không đọc sách, còn muốn cãi bướng với tiên sinh, chọc tức tiên sinh, chúng ta thấy quá
đáng mới vì tiên sinh mà dạy nàng ta một bài học.”
*(Tiên sinh là xưng hô thầy giáo thời cổ đại TQ).
Hoàng đế lại nhìn về phía Tô Mạt,“Trẫm cho các ngươi đến đây học, chẳng lẽ sai rồi, ngươi không muốn tới học?”
Tô Mạt rũ mắt xuống, làm ra vẻ biểu tình dịu dàng,“Bệ hạ, không phải như
thế. Thần nữ thực thích đọc sách, thuở nhỏ nhận được sự giáo dưỡng của
phụ thân. Chỉ là tiên sinh dạy những sách ta đã thuộc lòng rồi, cho nên
nhất thời ham chơi, lơ là nghe tiên sinh giảng, tiên sinh tới hỏi, thần
nữ rất cung kính tiên sinh, không dám có nửa điểm không tôn trọng.”
Hoàng đế nhìn về phía Triệu học sĩ.
Triệu học sĩ là thư sinh, có khí phách, không chịu quyền thế bức bách, hoàng
quyền hoặc là quyền thế của Quốc Công cũng không có thể áp bức hắn.
Đối với người đọc sách mà nói, thanh danh là nặng nhất.
Hoàng đế vẫn là tin hắn.
Hắn đứng lên hành lễ, không trả lời, ngược lại hỏi Tô Mạt trước, vậy ngươi
đem những điều ta giảng hôm nay đọc lại nghe một chút.
Tô Mạt cắn môi, căn bản không biết tiên sinh nói đoạn nào, nhưng mơ hồ nhớ rõ một
câu, liền một mạch đọc làu làu cả quyển “ Đại học” ra, dù sao cũng không có bao nhiêu chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...