Chờ tới lúc bị ngã xuống lần thứ 14, vẻ mặt Tô Mạt thất bại đen như than,
bất đắc dĩ nhìn Tĩnh thiếu gia,“Ta có phải quá ngu ngốc không?” Chữ
“ngốc” này nàng chưa từng dùng qua trên người mình.
Tĩnh thiếu
gia ôn hòa cười, nâng tay giúp nàng lau đi cái trán đầy mồ hôi, khuyên
nhủ:“Sắc trời đã tối rồi, không bằng đi thôn trang trước, sau đó từ từ
học cũng được?”
Tô Mạt cũng mệt mỏi, thân thể nhỏ gầy, tinh thần cũng không sung mãn, chỉ có thể như thế.
Nàng biết nghe lời nói phải nên nói :“Được.”
Sau đó đứng ở trước mặt con tuấn mã kia, hầm hừ tức giận nhìn nó,“Con ngựa
chết tiệt, đừng vội đắc ý, chờ ta lớn lên một chút, ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta.”
Kia mã thế nhưng lại ‘khì khì’ làm như cười rộ lên, lấy miệng liếm nàng, bàn tay nhỏ bé của Tô Mạt vỗ vỗ nó, sau đó bị Tĩnh
thiếu gia ôm lên xe ngựa.
Thôn trang đó cách kinh thành hơn hai
trăm dặm, buổi trưa ngày hôm sau khi nàng thức dậy mới biết, Tô Mạt ngủ
suốt dọc đường, nên hiện tại không thấy buồn ngủ đồng thời tinh thần rất phấn chấn.
Nàng đứng trên một tấm phản cứng phía trước xe, nhìn
vùng đồng bằng mênh mông bát ngát, thời gian đầu mùa đông vắng vẻ, chỉ
có màu lục sắc trơ trọi.
Hai bên đường những hàng cây dương thụ
thẳng tắp, lá cây cơ bản đã rụng gần hết, trên mặt đất phủ kín màu vàng
của lá khô, xe ngựa cán lên, phát ra thanh âm xào xạc.
Tô Mạt cong khóe môi, chỉ vào trong ruộng hỏi:“Đó là lúa mạch sao?”
Kinh thành ở phương bắc sẽ không lúa .
Hơn nữa cũng tuyệt đối không giống như kiếp trước các bạn học của nàng kinh ngạc than lên : Oa, thiệt nhiều rau hẹ nha!
Nghĩ lại năm đó, nếu nàng không phải là đã từng đi theo ông nội đi thăm hỏi
những bạn lão thành cách mạng ở nông thôn của ông nội mới biết rõ, thì
nàng cũng sẽ không chút do dự kinh ngạc than hô ‘nhiều rau hẹ như vậy’
như đám bạn học của nàng.
Tĩnh thiếu gia gật đầu, khen ngợi nói:“Mạt nhi thật lợi hại, còn biết cả lúa mạch.”
Tô Mạt đổ mồ hôi lạnh, điều này có gì lợi hại chứ.
Tĩnh thiếu gia dùng roi ngựa chỉ chỉ, kia một mảnh, kia một mảnh đều là của nàng hết.
Xa xa khói bếp lượn lờ, xông lên tận trời xanh, bạch điểu chơi đùa dưới tầng mây trắng.
Một tòa thôn trang hiện ra trước mắt, tiếng bò rống “ ò ọ”, tiếng gà vịt
kêu, tiếng chó sủa, tiếng nữ nhân mắng tiểu nhi bướng bỉnh, tiếng bọn
tiểu hài tử hò hét gọi bạn chơi đùa không chịu về nhà ăn cơm......
Tô Mạt ngạc nhiên nhìn thật đúng là một quang cảnh điền viên thảnh thơi an nhàn a.
Khoảng thời gian này, việc nhà nông việc cũng xong rồi, người dân trong thôn
đều rảnh rỗi, hoặc là ở nhà tránh đông, hoặc là tìm nghề kiếm sống khác
làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...