Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Hai người tò mò đã chết, đồng thời quỳ xuống hành đại lễ,“Thỉnh chủ tử nói cho chúng ta biết.”

Tô Mạt cười nói:“Tạm thời không nói được, chờ mấy ngày nữa.”

Nói xong nàng khoanh tay đi vài bước rồi quay đầu lại cười với các nàng nói :“Các ngươi trở về bẩm báo với Tĩnh thiếu gia, về sau các ngươi là
người của ta, không cho phép hắn hỏi linh tinh. Cũng nhờ hắn lấy danh
nghĩa Tĩnh thiếu gia để đưa các người tới Quốc Công phủ, nói là đến hầu
hạ ta.”

Tỷ muội hai người nhất loạt đáp ứng, tuy rằng rất tò mò, nhưng cũng không thể ép hỏi, hành lễ xong liền lui xuống.

Kim Kết che miệng cười hì hì,“Tiểu thư thật thông minh, các nàng khẳng định không thể tưởng tượng được người......”

Tô Mạt lập tức bịt nhanh miệng của nàng ta lại, thấp giọng nói:“Các nàng
ấy khinh công trác tuyệt, chắc chắn là sẽ nghe lén, không được nói nữa.”


Kim Kết gật đầu lia lịa, Tô Mạt buông nàng ta ra, dẫn theo Kim Kết trong loàng khoái trí đi ra ngoài.

Ẩn mình trên nóc nhà hai tỷ muội song sinh nhìn nhau, Lan Như cười khẽ nói:“Tỷ tỷ, chủ tử của chúng ta quá lợi hại.”

Lăng Nhược cũng cười nói:“Đúng vậy. Xem ra chủ tử là không liên quan đến
tuổi tác lớn nhỏ. Chủ tử lợi hại như vậy, hoàn toàn xứng với thiếu gia
chúng ta.”

Hai người nhìn nhau cười, dắt tay nhau rời khỏi Quốc Công phủ, nhún người vài cái đã không thấy đâu.

Tô Mạt trở lại phòng, đại tiểu thư mỉm cười nhìn nàng, cố ý nghiêm mặt,“Tiểu nha đầu, giấu ta làm gì rồi hả?.”

Tô Mạt hì hì cười,“Không dám dối gạt tỷ tỷ, chờ thời cơ chín mùi mới nói cho tỷ nghe.”


Đại tiểu thư nhéo nhéo hai má của nàng,“Ta mới không thèm biết kìa. Chỉ cần người bình an là tốt rồi.”

Tô Mạt giang cánh tay ôm lấy đại tiểu thư, áp mặt dán lên bờ vai nàng,“Tỷ
tỷ, ta nhất định sẽ luôn sống tốt, ngươi cũng phải như vậy, mọi người
chúng ta đều sẽ rất tốt. Chúng ta vĩnh viễn đều là tỷ muội tốt của
nhau.”

Đại tiểu thư vuốt tóc nàng,“Nha đầu này, tự dưng sao lại
nói lời mê sảng thế hả. Chúng ta đương nhiên là tỷ muội tốt a. Ngươi mau viết xong hết tờ giấy này đi, cấm lười nhác.”

Tô Mạt mặt mày ủ dột nói:“Tỷ tỷ, không viết có được không a?”

Nàng ghét nhất là dùng bút lông viết chữ, tuy rằng viết không tệ lắm, nhưng luyện viết vậy hoài mệt chết người a!

Biết viết là được rồi.

Đại tiểu thư lại không cho phép nàng lười biếng, bắt nàng ngồi trên ghế,
đưa nhiệm vụ cho nàng bắt hoàn thành viết hết 3 tờ giấy cỡ chữ lớn.

Đúng lúc nhị tiểu thư tới chơi, cười nói:“Nghe nói đại ca cùng thái tử tới thăm lão tổ mẫu, chúng ta lặng lẽ đi xem đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui