Tô Nhân Vũ nắm chặt nắm đấm, gương mặt tuấn lãng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh giá.
Hắn đứng dậy, vẫy tay ý bảo mọi người lui ra, nhấc chân đi lên trên lầu khoang phòng của lão phu nhân.
Lão phu nhân không ngủ, chỉ nằm lệch một bên trên giường, nghe người báo có Quốc Công đến đây, bèn nói:“Mời lão gia tiến vào.”
Tô Nhân Vũ vào trong phòng, vén áo bào quỳ xuống, lão phu nhân hoảng sợ,
trong lòng lại hiểu rõ, hừ nói:“Ngươi là vội tới tạo áp lực với ta?
Chẳng lẽ nương sẽ hại ngươi hay sao?”
Tô Nhân Vũ quỳ thẳng thân
thể,“Nhi tử chính là muốn xin mẫu thân, có thể hay không đừng nhúng tay
vào việc giáo dục nữ nhi, nhi tử, nếu không về sau gia tộc xảy ra chuyện khủng khiếp gì đó, mẫu thân cũng đừng trách nhi tử.”
Lão phu
nhân tức giận đến khẽ phát run, lập tức ngồi ngay ngắn,“Ngươi vì nha đầu kia, nhất định phải xa lạ với mẫu thân như vậy sao?”
Tô Nhân Vũ kiên định nói:“Mạt Mạt không phải nha đầu bình thường.”
Tiểu nha đầu đó là nữ nhi của hắn.
“Biết, ta biết nó không bình thường, là người trong đáy lòng ngươi, nương cùng tất cả người khác cộng lại, đều không quan trọng bằng một cọng tóc của
nó.”
Lão phu nhân tức giận, liên tục ho khan.
Tô Nhân Vũ không đành lòng, liền im bặt.
Lão phu nhân lại nói:“Lúc trước ngươi vì Cố di nương buông thả, khi đó còn
trẻ, nương cũng còn trẻ nên cứ để mặc ngươi. Nay nương đã già đi, ngươi
cũng không còn là tiểu tử nữa. Chẳng lẽ còn muốn tùy hứng như vậy. Lúc
ấy nương đáp ứng ngươi, cho ngươi cùng Cố di nương sống tự do tùy hứng.
Hiện tại nàng ta không còn nữa, ngươi nên thanh tỉnh lại. Quay về hiện
thực đi, ngươi còn có gia có nghiệp, có lão mẫu, có tử nữ. Không thể
sống trong ảo ảnh mãi.”
Lời này Lão phu nhân nói rất nặng, nói trúng vết thương trong lòng Tô Nhân Vũ làm sắc mặt hắn trắng bệch.
Lão phu nhân lại nói:“Ngươi phải xác định cho rõ ràng, chúng ta vì sao giữ
ngũ nha đầu lại. Vì muốn cùng Tĩnh thiếu gia xây dựng chút quan hệ, vì
là có thể giúp ích cho Tô gia chúng ta. Chẳng lẽ vì ngươi mới làm sao?
Hừ, ngươi cũng quá buồn cười đi.”
Tô Nhân Vũ ngẩn ra, cảm thấy có chút gì đó đột nhiên sáng tỏ, cũng chẳng phải hoàn toàn sáng tỏ.
Lão phu nhân tiếp tục nói:“Hinh Nhi lúc trước là đứa nhỏ ngươi sủng ái
nhất, nay ngươi nói vứt bỏ liền vứt bỏ, sao có thể như thế? Ngươi hiện
tại chê nó không tốt, chê nó không có giáo dưỡng. “Tử bất giáo phụ chi
quá”( Con hư không dạy dỗ là lỗi của phụ thân), dù không tốt thế nào đi
nữa, cũng đều do ngươi giáo dục mà ra, hiện tại ngươi ghét bỏ nó, tất cả đều là tội nghiệt ngươi gây ra.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...