Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Tô Nhân Vũ cười nói:“Ta làm chuyện này. Không cần thiếu gia phân phó, ta là cầu còn không được.”

Tĩnh thiếu gia hừ một tiếng, cũng biết Tô Nhân Vũ giỏi mưu lược, tuyệt đối
sẽ tra ra chân tướng, chỉ sợ hiện tại hắn đã kết luận Mạt nhi là nữ nhi
thân sinh của hắn, dù sao mọi người đều hiểu lòng lẫn nhau, không nói ra thôi.

Hắn cũng không dài dòng, lạnh lùng nói:“Ta có việc gấp,
tức khắc trở về. Ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ ở trong lòng ngươi nàng là
ai. Tóm lại, nàng tương lai là phu nhân của ta. Nàng có nửa điểm sơ
xuất, Tô gia ngươi chịu không nổi đâu .”

Tô Nhân Vũ nhìn hắn còn
tuổi nhỏ, khí phách như thế, cười cười, thản nhiên nói:“Nàng gả cho
ngươi, nàng chính là nữ nhi của ta. Ta tất nhiên sẽ dùng sinh mệnh mình
trân trọng nàng.”


Không mềm không cứng cho hắn trở về, nói cho Tĩnh
thiếu gia, Tô Mạt là phu nhân của hắn sau này là nữ nhi của hắn, chờ lớn lên, lấy hay không lấy chồng, để lúc đó nói.

Tĩnh thiếu gia cũng không tranh chấp lấy hay không lấy chồng , chính là muốn Tô Nhân Vũ một cam đoan, cam đoan sẽ tận tâm hết sức bảo hộ Tô Mạt, cái này là đủ.

Hắn đứng dậy,“Nàng trước kia có hai nha đầu, có thể kêu trở về hầu hạ nàng.”

Nói xong hắn chắp tay,“Gặp ở kinh thành.”

Tô Nhân Vũ hoàn lễ, nhìn hắn thân hình chợt lóe, đã biến mất ở cuối sân.
Tô Nhân Vũ mâu sắc thâm trầm, xem ra công phu Tĩnh thiếu gia này, quả
nhiên là xuất thần.

Tô Mạt tỉnh lại đã là hoàng hôn, trong phòng

sáng đèn, nàng xem bên gối có một khối ngọc bội, đó là Tĩnh thiếu gia
hàng năm đeo , lúc rời đi lưu lại cho nàng làm kỷ niệm .

Nàng cười cười, Tĩnh ác ma này, làm sao là ác ma, rõ ràng là đại thiếu gia tình thâm ý trọng.

Đáng tiếc nàng cũng không phải là nha đầu!

Nàng thưởng thức khối ngọc bội kia, sau đó xuyên qua dây thừng, treo trên
cổ, tuy rằng nặng trịch , nhưng là bên người làm ra vẻ, đông ấm hạ lạnh.

Tiểu nha đầu hầu hạ nàng thấy nàng tỉnh, lại hầu hạ nàng rửa mặt, trong lúc
nhàn thoại nói:“Nhị tiểu thư nghe nói khóc đến quá trưa.”

Tô Mạt hỏi:“Như thế nào ?”

Tiểu nha đầu lắc đầu,“Không rõ nũa, hình như là bị ngã, cánh tay bị thương, có thể là sợ có sẹo.”

Tô Mạt cười nói:“Có gì đâu, ở trên cánh tay cũng không phải trên mặt.”

Rửa mặt chải đầu xong, Tô Mạt mang theo nha đầu đi đến chỗ lão phu nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận