Tĩnh thiếu gia mím môi, hé ra tuấn nhan đều kết băng , ánh mắt lộ ra sự ghen tị.
Tiểu nha đầu, có tổ mẫu, phụ thân, ca ca , liền quên hắn .
Hiện tại ngay cả cùng nàng thân cận cũng không thể .
Tô Mạt chân nhỏ đá đạp lung tung,“Chúng ta chơi cờ đi, thua mất tiền nha.”
Nàng hướng Tĩnh thiếu gia chớp mắt, xem không cho ngươi thân cận, cho ngươi tức giận!
Đảo mắt một tháng trôi qua, tháng sáu đầy mưa, Tô Nhân Vũ thu xếp mọi thứ, muốn lên phía bắc.
Tô Trì tất nhiên là nguyện ý .
Lão phu nhân vì con đường làm quan của Tô gia, cũng nguyện ý, nhưng lại muốn đi theo lên phía bắc.
Cử người đi kinh thành xây nhà mới.
Toàn bộ Tô gia, tất cả đều bận rộn thu xếp, người người hưng phấn dị thường, dù sao ninh châu mặc dù tốt cũng không bằng kinh thành phồn hoa.
Đi kinh thành, sẽ có rất nhiều cảnh đẹp, cũng có mấy lão nhân luyến tiếc gia hương, buồn bã, không biết như thế nào là tốt.
Tô Mạt ban ngày cùng Tô Việt cùng nhị tiểu thư đi rồi, nghe tới một ít ý
tứ, đối lão phu nhân nói:“Lão phu nhân, người hướng chỗ cao nước hướng
chỗ thấp, đại gia hỏa hoạn tự nhiên đều muốn đi kinh thành. Nhưng có mấy lão nhân tuổi lớn, hơn nữa cũng không có con cháu , đi kinh thành ngược lại cô đơn, không bằng cho bọn họ ở lại trông coi phòng ở.”
Lão
phu nhân kinh ngạc nhìn nàng, nha đầu kia còn tuổi nhỏ nhưng thật ra lo
lắng chu toàn, làm cho nàng có chút vài phần kính trọng.
Nàng cười cười, nắm tay Tô Mạt,“Nay ngươi cũng là tiểu thư nhà chúng ta, ngươi nói , lão tổ mẫu tự nhiên muốn nghe .”
Cảm thấy có chút nghi ngờ, âm thầm lưu tâm mấy chỗ, tạm gác lại phái người đi điều tra nghe ngóng.
Dù sao lão phu nhân sống lâu như vậy, nguyên chính là người thông minh,
càng già càng minh mẫn, nửa điểm cũng không hồ đồ, đối với Tô Mạt không
có khả năng không nghi ngờ.
Mà Tô Mạt bởi vì chính mình vốn là
không có làm chuyện xấu, huống hồ bị Vương phu nhân phóng hỏa giết chết, cho dù bị người ta biết mai danh ẩn tích cũng không có gì đáng sợ .
Dù sao nàng chính là không gây chuyện, không thừa nhận.
Trừ phi đến lúc đó có thể làm chủ xử trí Vương phu nhân, cho nàng báo thù,
nếu không cho dù bọn họ đều biết nàng là ai, nàng cũng tuyệt đối sẽ
không thừa nhận.
Không ai có thể ép nàng làm cái gì .
Lão phu nhân nhẹ vỗ về lưng Tô Mạt,“Mạt nhi thông minh, không bằng giúp tổ mẫu chút việc.”
Tô Mạt ôn nhu nói:“Lão tổ mẫu cứ việc phân phó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...