Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Hoàng Phủ Cẩn cưng chiều nhìn nàng, cười cười, “Thuyền của Nhạc Thiểu Sâm nên vượt qua sông rồi.”

Tô Mạt gật đầu một cái, “Có mấy ngày, hiện tại sợ rằng đã xuyên qua Sơn Đông rồi.”

Nơi đó nhưng phần nhiều là người của nàng, Doãn Thiếu Đường căn bản không thể ra sức.

Nàng vẫy vẫy tay, nói với Lan Nhược: “Đi đi lấy rượu dương mai của chúng ta, chuẩn bị một thùng đại cho Doãn Thiếu Đường, để cho người đưa tin mang về.”

Mấy ngày sau, rượu dương mai sẽ đưa đến trong tay Nhạc Châu Doãn Thiếu Đường.

Doãn Thiếu Đường đang vui vẻ xem múa trong hà trì, hoa sen nở thật vừa lúc, cá chép ở trong rung động vui sướng bơi qua bơi lại, hắn đứng dựa lan can, tự hỏi bước kế tiếp nên làm cái gì.

Lúc này thuộc hạ của hắn phía trước hồi báo tình huống, đi được quá mau, thế nhưng Hổ Hổ Sinh Phong, dẫn vào mưa bụi ở hành lang bên ngoài.

Doãn Thiếu Đường cau mày, nhẹ nhàng nhặt một viên dương mai bỏ vào trong miệng, nhìn thuộc hạ vội vả cau mày quở nhẹ, “Gấp cái gì, có quỷ đuổi theo ngươi à.”

Thuộc hạ tiến lên một gối chỉa xuống đất, “Thiếu chủ, Tô Mạt tặng một thùng rượu dương mai cho ngài.”


“Hả?” Đuôi lông mày Doãn Thiếu Đường nhảy lên, lập tức liều lĩnh mạo hiểm nói: “Mang lên nếm thử một chút.”

Thuộc hạ cúi đầu nói: “Thuộc hạ cảm thấy Thiếu chủ vẫn là không muốn nếm thì tốt hơn.”

Doãn Thiếu Đường không vui nhìn hắn, “Thế nào, ngươi sợ nàng hạ độc?”

Thuộc hạ không lên tiếng.

Doãn Thiếu Đường khoát khoát tay, xem thường nói: “Coi như nàng hạ độc như thế nào? Chẳng lẽ còn có độc bản thiểu chủ sợ hay sao? Mang lên!”

Âm thanh thuộc hạ thấp thấp, đầu cũng càng hạ thấp xuống, nhẹ giọng nói: “Tô Mạt còn có lá thư, đoán chừng Thiếu chủ sẽ có hứng thú.”

Doãn Thiếu Đường cười ha ha, đắc chí vừa lòng mà nói: “Dĩ nhiên, trình lên!”

Thuộc hạ kính cẩn lễ phép trình lên một phong thơ, hai vai hắn hơi run rẩy.

Doãn Thiếu Đường kỳ quái nhìn hắn, “Phượng Ly, ngươi làm sao à nha?”


Thuộc hạ vẫn cúi đầu như cũ, “Thiếu chủ, thuộc hạ có thể cáo lui trước hay không?”

Doãn Thiếu Đường hừ một tiếng, mở ra phong thơ, chính là dùng giấy tuyên bình thường màu trắng, nhìn ra được Tô Mạt rất không chút để ý, căn bản không cố ý chuẩn bị.

Dĩ nhiên, cũng có khả năng nàng tâm tình không tốt, tâm tình Doãn Thiếu Đường lại tốt.

Chỉ là khi hắn nhìn lướt qua nội dung tin kia, sắc mặt liền u ám rồi, ánh mắt âm trầm phải so trời bên ngoài còn dọa người hơn.

Thuộc hạ không khỏi lui một bước, Doãn Thiếu Đường đột nhiên giận dữ hét: “Còn giữ lấy làm gì, cút!”

Nói xong, không đợi Phượng Ly rời đi, hắn phất tay áo, chân vừa nhấc, “Phanh” một tiếng, cơ hồ là dụng hết toàn lực đá hắn bay ra ngoài, “Bùm” vừa vặn rơi vào trong ao sen.

Mặc dù hắn không dùng nội lực, nhưng một nam nhân có võ công cao, thô bạo đá ra một cước, vậy cũng đủ chịu.

Mĩ nhân gần đây được cưng chìu nghe động tĩnh, từ trong nhà ra ngoài, cảm giác mình gần đây được sủng ái, hơn nữa thiếu chủ đối với người lại ôn nhu thể thiếp, liền không thể thiếu muốn nói giỡn, “Thiếu chủ, ngài đây là làm sao rồi? Thế nào sắc mặt khó nhìn như vậy?”

Nói qua liền đung đưa đưa tay đi sờ mặt của hắn, thân thể cũng mềm mại không xương dán lên.

Quanh thân Doãn Thiếu Đường tản ra khí thế lạnh lùng, hừ một tiếng, xoay người tránh ra, mĩ nhân không ngờ tới hắn sẽ như thế, tay không bám nổi, “Bùm” một tiếng, cũng chìm vào trong ao bên ngoài.

Nàng bị sợ đến uống mấy ngụm nước, liên tiếp hô cứu mạng.

Phượng Ly mới vừa bò lên bờ bất đắc dĩ thở dài, lại nhịn đau nhảy xuống cứu nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui