Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Tô Mạt cau mày, "Thì thế nào?"

Nhạc Phong nhi đột nhiên bò dậy, chợt ngã quỵ dưới chân Tô Mạt, thất thanh kêu lên: "Cầu xin tiểu thư cùng Vương gia làm chủ, để cho ta rời đi thôi. Ta...ta chính mình có thể đi tìm ca ca, không cần phiền toái hai vị nữa. Ta từ nhỏ mệnh khổ, chưa bao giờ là thiên kim tiểu thư, cũng không được người tôn trọng, nhưng mà tâm yêu quý ca ca lại giống mọi muội muội trong thiên hạ. Tô tiểu thư cũng có ca ca, tự nhiên hiểu được tâm tình của ta. Hai vị không cần xen vào nữa, tránh cho cho người nói ta da mặt dày, đổ thừa hai vị, ta...... Ta liền tự mình một người, tuyệt đối sẽ buông tha."

Nói qua cuống quít dập đầu.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn Lan Như một cái, "Chuyện gì xảy ra?"

Lan Như bĩu môi, "Nhạc cô nương từ trước đến giờ cảm xúc không ổn định, động liền  cuồng loạn, một hồi khóc một hồi cười một hồi lại mắng người, ai biết nàng thế nào."

Nhạc Phong nhi chỉ là nằm ở trên đất, ý vị dập đầu.

Lan Như tức tới hận không được rống nàng, nếu nói phải đi, thế nào không đá một cái đã?

Dập đầu cái gì, còn không phải là làm áp lực cho tiểu thư, muốn Vương gia lên tiếng giữ lại, thật là chán ghét.


Nàng hận không được đi lên một cước đá bay Nhạc Phong nhi.

Nhạc Phong nhi một mực dập đầu, chỉ cần Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt không ở lại, nàng liền dập đầu không ngừng, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn.

Hoàng Phủ Cẩn trước tiên nói, lại phát hiện thật sự không biết nói gì, nguyên bản hắn không am hiểu xử lý chuyện thiếu nữ, mà Mạt Nhi không giống nữ hài tử khác, cũng không còn cho hắn vấn đề nan giải gì.

Chân mày hắn vặn chặt, "Phong nhi, lời này là sao."

Nhạc Phong nhi lại không chịu, hay là đang dập đầu, "Lan Như nói ta bám lấy Vương gia không chịu đi, đã như vậy, vậy thì mời Vương Gia cho phép ta rời khỏi thôi."

Nàng thấy Tô Mạt không ra vẻ, tiếp tục nói: "Ta, Nhạc Phong nhi mặc dù không phải là thiên kim tiểu thư, nhưng cũng không phải mặc cho người làm nhục, Lan Như nói ta quyến rũ Vương gia, nói ta...... Ô ô, Tô tiểu thư, ngươi và Vương gia nói, ta...... Ta rốt cuộc có hay không."

Lời này Hoàng Phủ Cẩn thì càng khó mà nói, hắn đã cùng Nhạc Phong nhi nói rõ ràng, sau đó Nhạc Phong nhi sau cũng biểu hiện được trung quy trung củ, cũng không có gìquá đáng.

Nhìn hắn hướng về Lan Như, vừa muốn nói chuyện, Tô Mạt lại nói: "Loại chuyện như vậy, vốn chính là ông nói ông phải, bà nói bà hay, ngươi đã không muốn sống ở chỗ này, tốt, ta  cho người đưa ngươi trở lại kinh thành, ngươi ở đó chờ Nhạc tướng quân. Ta cùng Vương gia nhất định sẽ cứu Nhạc tướng quân trở về."


Nhạc Phong nhi vẫn muốn nghe Hoàng Phủ Cẩn trách cứ Lan Như, vẫn muốn nghe hắn giữ lại mình, nhưng hắn dĩ nhiên không chịu mở miệng.

Trong lòng nàng một mảnh thê lương, một lời oán hận, lạnh lùng nói: "Nếu tiểu thư không kịp chờ đợi đuổi ta đi như vậy, ta cũng vậy không thể vô liêm sỉ cứng rắn lưu lại, ta sẽ đi."

Nàng chợt đứng dậy, thế nhưng không tiếp tục ngã nhào, mà là đi thu dọn đồ đạc.

Tô Mạt lạnh nhạt nói: "Lan Như, giúp Nhạc cô nương thu dọn đồ đạc."

Nhạc Phong nhi đột nhiên the thé nói: "Không cần!"

Tô Mạt chẳng thèm để ý đến nàng, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, chúng ta đi thôi."

Còn rất nhiều chuyện phải làm.

Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt quay người đi, Nhạc Phong nhi đột nhiên cất giọng the thé nói: "Ngươi không cần hối hận, ngươi không cần hối hận!"

Nói qua liền nằm ở rương quần áo lớn tiếng khóc.

Hoàng Phủ Cẩn dừng một chút, nhưng cũng không quay đầu lại, hắn nói qua hắn làm không nổi điều Nhạc Phong nhi muốn, nguyên bổn hắn có thể đểnàng làm em gái, nhưng nếu nàng muốn quá nhiều, hắn làm không nổi, vậy thì không bằng cái gì cũng không có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui