Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Vân nhi cảm thấy, Nhạc Phong nhi nếu như không vụng về, cũng không làm cho người ta chán ghét như vậy, yên lặng như vậy, thật ra thì tốt vô cùng.

Lúc nửa đêm, sao trên trời như chấm nhỏ rậm rạp chằng chịt, thật giống như rớt xuống.

Nơi này gió cũng không lạnh và khô ráo, ngược lại mang theo một cảm giác ướt át, giống như tay của người tình, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt.

Dịu dàng mà đa tình.

Trong gió có tiếng còi trầm thấp, nức nức nở nở.

Tô Mạt lập tức ngồi dậy, thổi mấy tiếng huýt gió, Lan Nhược cũng tỉnh, tụ lại tới đây.

Tô Mạt hưng phấn nói: "Cẩn ca ca đắc thủ, chúng ta cũng đi."

Lan Nhược vội ngăn nàng, "Tiểu thư, thiếu gia có lời nhắn nói để người và chúng ta ở lại nơi này, người có đám người Lưu Hỏa cùng A Lí giúp một tay, không thành vấn đề."

Tô Mạt bĩu môi, "Ta đợi được nổi thế nào."

Những người kia âm thầm theo dõi bọn họ hả hê lâu như vậy, nàng rốt cuộc cùng Hoàng Phủ Cẩn suy nghĩ ta biện pháp, để cho hắn hóa minh vì ám, sau đó phản truy tung, giám thị bí mật những người đó.


Hiện tại rốt cuộc có thành quả, hai nhóm người giao phong, sao nàng có thể không đi thưởng thức kiệt tác của mình đây.

Để cho nàng ngây ngô, nàng nhưng không sống được.

Lan Như đã là nhao nhao muốn thử.

Lan Nhược nghiêng đầu liếc mắt nhìn lều Nhạc Phong nhi, nhắc nhở Tô Mạt, "Tiểu thư, ngài không thể kích động, nếu chúng ta đi, kẻ địch sẽ bắt Nhạc Phong nhi đi, lấy nàng làm uy hiếp, ngài nói, ngài và thiếu gia là bỏ qua cho bọn họ hay sao?"

Ở Thẩm phủ lần đó, cũng là bởi vì Nhạc Phong, Tử Lâm phu nhân nhẹ nhõm chạy trốn.

Lần này, nói không chừng có cá lớn, nếu như bởi vì Nhạc Phong nhi mà bỏ qua cho bọn họ nữa, Tô Mạt thật muốn buồn bực tới chết.

Chính là không thể tự mình ra tay, thật cũng rất sốt ruột.

Lan Như nghĩ kế, "Vậy chúng ta mang theo nàng chẳng phải được sao."

Lan Nhược lườm nàng một cái, "Ít nghĩ kế loạn, đã sắp đến Tuy Châu rồi, không thể lại xảy ra đường rẽ."

Nhạc Phong nhi ở chỗ Nhạc Thiểu Sâm, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều không liên quan bọn họ.


Nhưng nếu như có vấn đề trong tay các nàng, dù là Nhạc Thiểu Sâm không trách, nhưng thiếu gia nhất định sẽ đau lòng.

Chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam.

Nàng không muốn có bất kỳ khoảng cách gì tồn tại giữa thiếu gia cùng tiểu thư, huống chi không phải ai bất trung với ai, mà bởi vì một bên đau lòng, vậy thì càng được không bù nổi mất.

Tô Mạt mặc dù rất muốn đi, có thể cảm nhận được lời Lan Nhược cũng hợp lý, liền gật đầu một cái, "Được rồi, chúng ta ở chỗ này an tâm chờ đợi."

Nàng nhìn không trung, lại nói: "Hãy để cho bọn họ đứng lên đi, chúng ta phải đi."

Những người đó nếu vẫn đi theo bọn họ, liền chắc chắn biết hành tung bọn họ, hôm nay được Hoàng Phủ Cẩn ngăn lại, bọn họ chó gấp leo tường, nhất định sẽ phân ra một số đông người đi đối phó bọn họ. Đến lúc đó nếu là ứng phó không kịp liền không xong, nàng giấu trước, cho bọn hắn một cái trở tay không kịp.

Lan Nhược cười cười, "Tiểu thư anh minh."

Nhạc Phong nhi nghe âm thanh bên ngoài mọi người thu dọn đồ đạc, nàng nghi ngờ nhỏm dậy, vén lên lều nhìn một chút, "Vân nhi, chuyện gì xảy ra?"

Vân nhi đứng dậy, lưu loát mặc xong áo khoác, nói: "Nhạc cô nương, chúng ta phải đi."

Nhạc Phong nhi kinh ngạc nói: "Thế nào vội vàng như vậy, trời còn chưa sáng đấy."

Vân nhi nói: "Chính là trời chưa sáng đã lên đường, trời đã sáng không đi được bao nhiêu thời gian liền hết ngày, dù sao đã ăn cơm, ngủ, cũng không còn mệt mỏi như vậy rồi."

Nhạc Phong nhi không còn hơi sức nói: "Ta...ta có chút không chịu nổi."

Vân nhi cười nói: "Ngươi sợ cái gì, dù sao ngươi ngồi xe ngựa, lại không cần ngươi đi bộ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui