An Thịnh đỡ lão gia tử, cẩn thận từng li từng tí để ông cụ nằm xuống.
Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam nhìn thấy Tô Mạt, vội bước nhanh tới đón, thi lễ, như trút được gánh nặng nói: “Tô tiểu thư, ngươi đã tới. Kính xin vội vàng xem gia phụ một chút.”
Tô Mạt vào trong nhà, nhưng cũng chưa đi xem, chỉ nói: “Bát súp này bị người khác hạ dược, không được, đổi bát khác đi.”
Thẩm Phỉ vừa nghe, lập tức nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Tam: “Tam đệ, chuyện gì xảy ra?”
Thẩm Tam cũng không hiểu: “Đại ca, không thể nào a, ta vẫn luôn trông chừng.”
Hắn lại nghiêng đầu nhìn Tô Mạt: “Tô tiểu thư, ngươi sao biết được? Ta vẫn tự mình giám sát họ nấu, căn bản không có kẻ nào xuất hiện quấy rầy chúng ta.”
Tô Mạt khẽ mỉm cười: “Vậy sao?”
Nàng nhìn Lan Như.
Lan Như thi lễ trước, thanh thanh giọng nói: “Tam công tử, ngươi không phải có lúc choáng váng đầu một chút sao? Chẳng lẽ cũng chưa có gì khác thường?”
Thẩm Tam vuốt vuốt đầu: “Lúc ấy có chút buồn bực, là mơ hồ ngã xuống, nhưng cũng không có đáng ngại, sau đó ta liền trở về ngồi, sau đó bát súp đã nấu xong, ta liền tự bưng lại.”
Thẩm Phỉ ân cần nhìn hắn: “Tam đệ, ngươi đã hôn mê? Lâu không? Sao không nói sớm?”
Thẩm Phỉ nghe Lan Như hỏi như vậy, liền có chút lo lắng cho Thẩm Tam, nghĩ tới Tam đệ ngày trước quần áo lụa là bất tuần, hôm nay phụ thân bệnh nặng, cảnh ngộ ngoài ý muốn, hắn mặc dù ham chơi, có tình cảm quấn quýt với phụ thân là thật.
Nghĩ đến hắn bởi vì chuyện cha mà khổ sở khẩn trương có áp lực, một chút bất mãn của Thẩm Phỉ đối với Tam đệ cũng dần dần biến mất, nghĩ tới sau chuyện này sẽ mang theo Thẩm Tam hảo hảo học một ít buôn bán, không thể mặc cho hắn tùy tính lưu luyến bụi hoa rồi.
Thẩm Tam trừng mắt nhìn, mặc dù cảm thấy hơi mệt, nhưng giống như là không nghỉ ngơi tốt, quá lo âu sự tình của phụ thân.
Hắn nhìn Thẩm Phỉ, vừa nhìn về phía Lan Như cùng Tô Mạt, kinh ngạc nói: “Lan Như cô nương, ta thật sự không có gì đáng ngại, hơn nữa ta bảo đảm ta vẫn nhìn chằm chằm vào bình thuốc, căn bản không rời đi nửa bước.”
Nếu chỉ có vậy còn có thể có người đổi thuốc, vậy coi như thần kỳ.
Tử Lâm phu nhân rốt cuộc là người hay là quỷ?
Lấy thủ đoạn gì đạt tới mục đích?
Hơn nữa...... Tô Mạt làm sao biết?
Thẩm Tam không khỏi nhìn Tô Mạt một cái, trên mặt nghi ngờ.
Tô Mạt cười cười: “Các ngươi không cần hoài nghi ta, chắc hẳn Thẩm đại công tử sớm đã có chủ trương, nếu như ta muốn hại Thẩm lão gia, có mấy trăm loại biện pháp, căn bản không cần hạ độc hoặc là thấy chết mà không cứu, ngược lại, ta thật lòng muốn kết giao cùng Thẩm gia, cho nên điểm xuất phát của ta, cũng là vì các ngươi được tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...