Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Tô Mạt ý bảo hắn yên tâm: "Đại công tử xin yên tâm, ta nhất định sẽ tận lực chăm sóc thân thể lão gia."

Huống chi kẻ hạ độc này hình như cũng thương tiếc lão, căn bản cũng không muốn tổn thương hắn.

Nếu như vậy, ngược lại có chút đầu mối rồi.

Đầu óc Tô Mạt chuyển nhanh, lập tức liền có chủ ý.

Nàng nháy mắt với Vân Thiếu Khanh, sau đó làm bộ như không có việc gì nói: "Đại công tử, chỉ là mặc dù chúng ta bảo đảm như thế, nhưng cũng không thể bảo đảm có biến cố gì. Kẻ địch quá mức giảo hoạt, làm cho người ta khó lòng phòng bị, ngươi chính là phái thêm nhân thủ, tránh cho nàng âm thầm gia hại lão gia. Mặt khác, độc này mặc dù không đến nỗi nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng vẫn khó giải quyết, chúng ta cần mỗi ngày châm cứu cho lão gia, các ngươi cần mỗi ngày ba lượt cho lão gia uống thuốc, không thể gián đoạn."

Thẩm Phỉ tự nhiên nghe lệnh.

Tô Mạt lại nói: "Lão gia suy yếu, hết sức không đẻ người quấy rầy, ta xem ngoại trừ ta ra, những người khác liền tạm thời không nên tới nhìn."


Người nọ nếu như quan tâm lão gia, nhất định sẽ tìm cơ hội đến xem.

Có thể Tử Lâm phu nhân không ngờ tới, nàng hạ độc, lại để Tô Mạt chộp được nhược điểm.

Thẩm Phỉ hôm nay đối với Tô Mạt là nói gì nghe nấy, chỉ để An Thịnh cùng Thụy Thanh phục vụ lão gia ở trong phòng, trừ phi là Tô Mạt phân phó, không cho thay đổi.

Những người khác trong nhà cũng không cho tùy tiện tới thăm lão gia, đừng cho thêm phiền, nói là thăm, kết quả lại nháo lên.

Những nữ nhân kia, thật khiến người nhức đầu.

Mặt khác, dược liệu đều cần Tô Mạt hoặc là Lan Nhược xem qua, sau đó nấu ở trong sân phòng bếp nhỏ, nhất định phải để Thẩm Tam nhìn chằm chằm, không thể để xảy ra một chút không may.


"Cái đó, có thể tạm xin Vương gia, Tô tiểu thư còn có Vân công tử cũng dọn đến viện của gia phụ hay không? Tiểu nhân cũng ở tiểu khóa viện, tùy thân chờ đợi."

Thẩm Phỉ có tư thái khiêm nhường, lúc nhờ vả người vô cùng chân thành, làm cho không ai có thể cự tuyệt.

Tô Mạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, nói: "Cẩn ca ca, hay là thế này cũng tốt."

Nếu Tô Mạt đã nói xong, Hoàng Phủ Cẩn sẽ không cự tuyệt, hắn nói: "Chính là lại phải phiền toái chư vị, chúng ta không sao cả, nơi nào cũng như nhau."

Hai người nói xong, Vân Thiếu Khanh một chút cũng không có dị nghị.

Sau đó mọi người thu thập xong gian phòng cho mấy người, mấy người Lan Nhược cũng dời qua, xong xuôi hết đã trời sáng rõ.

Tô Mạt rửa mặt một cái dùng điểm tâm của mình thì đi nghỉ ngơi.

Tô Mạt lớn tiếng phân phó: "Lan Nhược, ta muốn đi ngủ, trời sập xuống cũng đừng quấy rầy ta, nếu không ta sẽ tức giận."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui