Tô Mạt chỉ huy Lan Nhược ghim kim, nhẹ nhàng vân vê kim châm, để máu đen nước từ từ chảy xuống.
Nàng kiểm tra một lần, kinh ngạc nói với Lan Nhược: "Xem ra Thẩm lão gia hình như là miệng trúng độc trước."
Vốn nàng cảm thấy có thể là ăn thứ gì, kết quả trong dạ dày không có độc, ngược lại trên mặt vô cùng lợi hại.
"Tiểu thư, nói như thế, có phải là lúc uống trà hay gì đó, đôi môi đụng phải?" Lan Nhược suy đoán, nói.
Tô Mạt liền hỏi Thụy Thanh, Thẩm lão gia gặp ác mộng tỉnh lại có uống trà hay không.
Thụy Thanh nói: "Không đâu, nô tỳ bưng lên, lão gia không uống. An vị ở giường không biết nhìn cái gì."
Tô Mạt khẽ động trong tâm, ánh mắt băn khoăn ở giường, Thụy Thanh sực nhớ ra gì đó, vội nói: "Lúc ấy trên giường có bức tranh trục, nhưng trống không, nô tỳ thu lại."
Nàng vội vàng đi ra chỗ tủ kệ cầm bức họa kia xuống, giao cho Tô Mạt.
Tô Mạt mở bức họa ra, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hít hà, không có gì khác thường, nàng rồi hướng tới ánh nến cẩn thận nhìn.
Thẩm Phỉ cũng bị hấp dẫn tầm mắt, chuyên chú nhìn nàng, không dám dễ dàng quấy rầy, chỉ sợ nhiễu loạn ý nghĩ của nàng.
Tô Mạt nghiêng đầu chớp mắt nhìn một cái, nói với Hoàng Phủ Cẩn cùng Vân Thiếu Khanh: "Cẩn ca ca, Vân công tử, các ngươi tới nhìn, giấy này có chút kỳ quái."
Mấy người xúm lại mà tới, chia ra nhìn một chút, Hoàng Phủ Cẩn nói: "Vốn phải có vết mực, sau hình như tờ giấy đã được lau sạch bằng nước thuốc."
Vân Thiếu Khanh gật đầu một cái: "Rất có thể độc dược giấu trong nước thuốc."
Tô Mạt dùng móng tay gạt gạt ở cạnh, giấy này bản thân có mấy tầng, cộng thêm dán vách bằng vải lụa các loại, tối thiểu có bảy tầng tám tầng, nhưng lại không cồng kềnh, có thể thấy được kỹ thuật làm giấy rất không tệ.
Nàng không nhịn được vểnh môi: "Thoạt nhìn hình như người này cũng không muốn độc chết Thẩm lão gia, hạ độc không phải rất nặng, chúng ta tới kịp thời, lão không đáng ngại, có thể là phát tiết một chút oán khí?"
"Có thể chính là vị Tử Lâm phu nhân hay không?" Thẩm Phỉ nhìn về phía Vân Thiếu Khanh: "Vân công tử, thuốc độc này căn bản có thể có sâu xa?"
Vân Thiếu Khanh lắc đầu một cái: "Cái đó, bổn môn thật ra thì chủ yếu là trận pháp, độc dược gì đó, cũng không nổi danh. Nhưng đệ tử bình thường cũng phải học tập, tránh để bị người khác hại mà không thể giải độc. Loại độc chất này thật ra rất phổ thông, độc tính cũng không phải là rất mạnh, chỉ là có chút triền miên thôi, kể cả giải độc, cũng cần nằm giường bệnh cả tháng mới được."
Sắc mặt Thẩm Phỉ lập tức khẩn trương: "Tô tiểu thư, vậy sẽ không tạo thành tổn thương nghiêm trọng cho phụ thân chứ? Thật sự là tuổi lão gia cũng lớn, nếu như quá mức lợi hại, chỉ sợ sẽ bị hư hỏng thân thể."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...