Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Thẩm Tinh Tinh vốn là tò mò sự tình của phụ thân, thấy Tô Mạt thế nhưng để cho nàng cùng với đi dạo vườn, mặc dù cảm thấy đi dạo không có gì hay, nhưng Tô Mạt biểu hiện có hứng thú thật lớn, hơn nữa có thể cho bọn họ vườn ở phương bắc không được xinh đẹp như nhà mình, nên tự nhiên mừng rỡ phụng mệnh rồi.

Thật ra thì buổi tối khuya, vườn cũng không thấy rõ rồi.

Chỉ là Thẩm Tinh Tinh tự nhiên không sợ, nàng ra lệnh cho người nhanh đốt đèn lồng lên, yêu cầu trong vườn sáng như ban ngày.

Dọc theo đường đi Thẩm Tinh Tinh ríu ra ríu rít dương dương hả hê không ngừng giới thiệu tòa nhà Thẩm phủ, những vườn hoa cảnh sắc khác nhau, có Mẫu Đan Viên, Hải Đường Viên, Hồng Mai Uyển, Thược Dược Viên, Ngọc Lan vân vân.

Phương nam ấm áp, sắc hoa cũng nhiều, coi như mùa này, trong vườn vẫn hoa nở phồn thịnh.

Thục quỳ nở muộn rực rỡ một dải, cho cảm giác mạnh mẽ sinh sô, chống đỡ sương gió......

Còn có các loại phong lan, thu hải đường vân vân.


“Tô tiểu thư, mùa này của các ngươi cũng không thấy được hoa đâu. Ta nghe nói kinh thành mùa đông thật ra không có hoa mai, mùa thu cũng không có hoa quế, đúng không. Những người đó động một chút là nói trời tuyết lớn đi ra ngoài thưởng hoa mai, đều là nói đại thôi. Trời lạnh như vậy, căn bản sẽ không có hoa mai, kinh thành nghe nói rất lạnh rất lạnh, nhất định sẽ chết rét.”

Tô Mạt nhìn bộ dạng nàng dương dương tự đắc, cười cười: “Nếu như nói tự nhiên cũng rất ít, nhưng nếu như được bảo dưỡng tốt, là có. Không chỉ là mai vàng, hồng mai, hoa quế, hoa sen, củ ấu, chuối tây vân vân, đều nhiều cực kì.”

Thẩm Tinh Tinh tò mò nhìn nàng: “Thật sao?”

Lại nói nàng chưa từng đi kinh thành, phụ thân cũng không cho nàng đi, giống như người của Thẩm gia đều không cho đến Kinh Thành.

“Lệnh tỷ không phải hàng năm ở kinh sao? Thẩm tiểu thư không qua?” Tô Mạt kinh ngạc nhìn nàng.

Mẫu thân Tả Nghi Lan là nữ nhi của Thẩm lão gia, chỉ là nghe nói là dưỡng nữ, hơn nữa so đệ đệ muội muội khác đều lớn hơn nhiều.


Tả Nghi Lan thậm chí còn lớn hơn Thẩm Tinh Tinh một chút.

Thẩm Tinh Tinh lắc đầu một cái: “Không qua.”

Ngay sau đó lại cảm thấy mình có chút thất thế, liền cất giọng nói: “Có cái gì tốt chứ, kinh thành vừa lạnh vừa chán, nơi này của chúng ta mới tốt.”

Chỉ nghe nói mùa đông trong kinh thành có khối băng khổng lồ.

Nàng mất hứng, kêu lên: “Phỉ Thúy, Phỉ Thúy.”

Không ai đáp lại, nàng ra lại gọi Linh Đang......

Vẫn không có người đáp.

Tô Mạt nhắc nhở nàng: “ Lúc ngươi tới ăn cơm, không mang hai người bọn họ.”

Lúc này Thẩm Tinh Tinh mới nhớ ra, nếu là tiệc mời khách nhân quan trọng thì phụ thân chưa bao giờ cho phép bọn nha đầu qua, ngoại trừ người làm được chỉ định đến phục vụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui