Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Thẩm Tam nhìn ông cụ một cái, nói: "Ta theo đại ca đề ra chuyện đó, đại ca nói với  phụ thân một chút, chỉ là phụ thân thật giống như cũng không rõ ràng chuyện  này, còn không có thời gian nói tỉ mỉ. Vương gia không cần gấp gáp, ngày mai chúng ta tất nhiên sẽ tìm phụ thân nói cẩn thận, sau đó cho vương gia một cái công đạo."

Hoàng Phủ Cẩn cũng biết không thể ép quá gấp, mặc dù thật ra hắn căn bản không muốn biết những thứ giả dối gì đó này, muốn trực tiếp tới tìm Thẩm lão gia hỏi rõ ràng, sau đó cùng Tô Mạt mang Nhạc Phong mà đi tìm Nhạc Thiểu Sâm.

Giải quyết chuyện nơi đây, liền chạy trở về, không muốn làm trễ nải một chút thời gian nào.

Chỉ là giao tế không đơn giản như vậy, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.

Cơm nước no nê, Thẩm lão gia cho người mang canh giải rượu lên.

Mấy thị nữ tuyệt sắc bưng khay khắc hoa lên, thả một chén trước mặt mỗi người.


Thẩm lão gia bưng lên chiếc ly tuyệt đẹp trắng như phấn sứ: "Vương gia mặc dù tửu lượng tốt, chút rượu này không tự nhiên phải thành vấn đề, chỉ là canh giải rượu này chẳng những giải rượu, còn có thể bổ thân thể, vương gia nên nếm thử một chút."

Hoàng Phủ Cẩn bưng chén lên, cười cười, đưa đến khóe miệng nếm thử một ngụm, mùi vị cũng không tệ lắm, rất sảng khoái, uống rượu dùng rất thích hợp.

Nhìn hắn uống rồi, Thẩm lão gia cùng mấy người khác liền cũng bưng chén lên muốn uống.

Đột nhiên Hoàng Phủ Cẩn phất ống tay áo một cái: "Rầm rầm rào rào" một hồi vang, chén trong tay mọi người cũng rơi xuống đất, đổ trên bàn, có đổ cả trên người.

Mấy người võ công cũng không tệ, nhưng cũng không ngờ tới Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên làm khó dễ, dù là Ngụy An Lương tự xưng là võ công không tầm thường, cũng không thể ngăn trở, chén canh giải rượu kia mặc dù không giống như Thẩm Tam chật vật làm đổ trong lồng ngực mình, nhưng cũng rắc xuống trên bàn.

"Vương gia?"


Mấy người kinh ngạc nhìn hắn, mặt Tô Mạt rét lạnh, lạnh giọng nói: "Có độc!"

Nàng chạy thật nhanh tới sau lưng Hoàng Phủ Cẩn, móc từ bên hông ra một bình sứ nhỏ, đổ ra mấy hạt thuốc, nhét vào trong miệng của hắn.

Canh giải rượu vừa xuống bụng Hoàng Phủ Cẩn liền lập tức biết có độc, chỉ là độc kia vô sắc vô mùi, căn bản không thấy được trong canh.

Trước tiên hắn vận khởi nội lực áp chế độc khí, ngay sau đó lại đổ đi chén canh kia, rồi ăn thuốc của Tô Mạt, lại cảm thấy không đáng lo nữa.

Thật ra thì nguyên bản hắn đã không cần dùng thuốc giải gì, nội lực lô hỏa thuần thanh xuất thần nhập hóa, cộng thêm Tô Mạt trước vô tình hay cố ý luôn cầm những thuốc độc kia thí luyện hắn, cơ hồ luyện hắn thành bản lĩnh bách độc bất xâm.

Chỉ là cần phải có thời gian mà thôi.

Thấy thế, sắc mặt đám người Thẩm lão gia đại biến, lão đứng dậy, quỳ xuống đất: "Vương Gia, lão già này có thể dùng đầu bảo đảm, bọn ta không có lòng dám hại vương gia."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui