Vân Thiếu Khanh nói: "Về chuyện tìm sư tỷ của ta, còn phải nhờ hai vị nhiều."
Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt: "Thẩm Tam cùng Ngụy An Lương cũng biết, chắc hẳn sẽ hỏi thăm cả Thẩm lão gia, đến lúc đó nghe bọn họ nói trước xem thế nào, chúng ta lại tùy cơ ứng biến."
Tô Mạt suy nghĩ một chút: "Chỉ là không biết Thẩm lão gia có phủ nhận biết lệnh sư tỷ không. Mặc dù lệnh sư tỷ là người bày trận, nhưng Thẩm lão gia chưa chắc biết, ông cũng chỉ nghĩ xây dựng vườn, có lẽ là phân phó Mạc quản sự đi làm, như vậy hắn rất có thể cũng không nhận ra sư tỷ của Vân công tử đấy."
Loại lo lắng này không phải không có lý, Hoàng Phủ Cẩn gật đầu: "Tóm lại chúng ta phải tận lực làm rõ, nói ra cũng tốt sẽ biết Thẩm gia trong sạch hay không."
Nếu như Thẩm lão gia không thể chứng minh mình cùng những người Nam Trạch không có quan hệ mà là bị lợi dụng, giả như triều đình nhận định lão và bọn kia cấu kết, rồi nói bằng vào tài lực cường đại muốn khởi xướng âm mưu gì đó, vậy trăm năm cơ nghiệp của Thẩm gia này, chỉ sợ sẽ phải hủy trong chốc lát rồi.
Thử hỏi, dù là gia tộc lớn hơn nữa, trong thời hòa bình, ai có thể chống lại triều đình?
Giống như Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, thế gian có mấy?
Vân Thiếu Khanh khẽ ngưng lông mày, suy tư, cuối cùng nhìn về phía Tô Mạt, cười nói: "Tô cô nương, thật ra thì tại hạ cũng không phải là cố ý không nói cho các ngươi về sư tỷ của ta..."
Hắn cười cười, có chút ngượng ngùng: "Mà là ta cũng chưa từng thấy qua sư tỷ, căn bản không biết nàng."
Một mặt là môn quy, nhưng hắn cũng không phải người cứng nhắc như vyậ, thật ra thì lúc ấy cũng thật xin lỗi, sợ nàng cười thôi.
Dù sao ngươi lĩnh mệnh tới thanh lý môn hộ, kết quả ngay cả người kia là người nào hình dáng gì cũng không biết, nghe đều cảm thấy ngu đần.
Tô Mạt trợn to hai mắt, nhìn hắn không chớp mắt, người thanh nhã ung dung như gió nhẹ nước chảy vậy, không nhìn ra một tia cấp bách, không có một chút khói lửa, thậm chí có thể nói là ưu nhã ôn hòa, đối với người cực kỳ thân thiết, tất cả đều tốt, giống như đã tính trước kỹ càng.
Kết quả......
Thì ra là tất cả đều là hắn giả bộ, ha ha, thật là cười người, một người nhìn đoan trang như vậy, lộ ra vẻ mặt như vậy, nàng thật không nhịn được.
"Khụ khụ!" Hoàng Phủ Cẩn hắng giọng một cái, nhìn Tô Mạt một cái, nhắc nhở nàng phải chú ý hình tượng, không cần cười Vân Thiếu Khanh như vậy, tránh cho người ta xấu hổ.
Gương mặt trắng như tuyết của Vân Thiếu Khanh quả nhiên từ từ đỏ, giống như là bôi một lớp phấn, rất động lòng người.
Tô Mạt hơi cười nhìn hắn, tâm tình thật tốt: "Vân công tử yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ, mọi người hợp tác, trợ giúp lẫn nhau."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...