Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Thẩm Phỉ kéo Thẩm Tinh Tinh từ trên người mình xuống, Thẩm Tinh Tinh bĩu môi, có chút không vui.

Chỉ là sau khi nhìn một hàng dài xe ngựa sang trọng kia nàng ta lại vui vẻ, thật muốn khiến Tô Mạt phải mở rộng tầm mắt, chỉ sợ trong hoàng cung cũng không có xe ngựa có ý tứ như vậy.

Đám người Hoàng Phủ Cẩn và Thẩm Tam cùng nhau xuống thuyền, tiến lên hàn huyên cùng Thẩm Phỉ.

Thẩm Tam nhất nhất giới thiệu, Hoàng Phủ Cẩn thì không cần nói, Thẩm Phỉ dĩ nhiên là như sấm bên tai, không thể thiếu kính cẩn lễ phép làm lễ.

Đợi giới thiệu đến Vân Thiếu Khanh, hắn không khỏi nhìn kỹ thêm mấy lần, mặc dù hắn kiến thức rộng rãi, gặp người vô số, cũng không thể không âm thầm trầm trồ khen ngợi, thật là nam nhân trên đời hiếm thấy.

Không phải nói hắn tuấn nhã vô song cỡ nào, mà là cái loại khí chất thoát tục tự nhiên đó, làm cho người ta đã thấy liền quên hết sự dung tục, sinh lòng cúng bái.


Giống như là thấy thế ngoại tiên hiền, cảm giác phiền não cùng ý niệm tục tĩu trong lòng, cũng bị ánh mắt trong suốt như nước kia tẩy sạch.

Người đi theo lập tức trở nên cao nhã.

Hắn cười ha ha, kéo tay Tam đệ của hắn khen: "Tam đệ, lần này đại ca không mắng ngươi được rồi, trở về còn giúp ngươi nói lời hữu ích, khiến cha cũng không thể mắng ngươi."

Đôi mắt hoa đào của Thẩm Tam tà tà nhìn sang: "Đại ca cớ gì nói ra lời ấy a."

Thẩm Phỉ vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Ngày trước chúng ta đều sợ ngươi không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết đi với những loại bạn bè không tốt, chơi bời lêu lổng, trêu hoa ghẹo liễu, không chịu làm chánh sự. Không ngờ lần này, chẳng những làm chánh sự, lại vẫn có thể thu hút khách nhân cao quý như thế đến nhà. Ngươi nói, đại ca không phải nên khen thưởng ngươi sao?"


Hắn nói rồi lại tiến lên trước gọi Hoàng Phủ Cẩn cùng Vân Thiếu Khanh, dù là lão bằng hữu Ngụy An Lươngtuyệt đối cũng không để cho bất kỳ người nào trong bọn họ có cảm giác bị lạnh nhạt.

Thậm chí ngay cả tỷ muội Lan Nhược, Lưu Hỏa cũng đều được quan tâm đến, càng không cần phải nói Tô Mạt rồi.

Lúc hắn gặp mặt Tô Mạt, tất cả đều vừa đúng, cái loại thần thái vừa thấy kinh ngạc rồi lại cung kính không có chút nào quá đáng, cái loại đó đối với nữ hài tử, đối với thiên kim tiểu thư là không động thanh sắc mà khen tặng cùng tôn sùng, cũng là vừa đúng.

Làm cho người ta thấy như cây đón gió xuân, vừa bị khen tặng, lại không cảm thấy bị đường đột.

Hơn nữa cũng sẽ không khiến người cảm thấy hắn đang nịnh hót, tự xuống giá mình.

Có thể khiến mọi việc đều suôn sẻ như thế, cũng coi là thiên tài.

Thẩm Phỉ đi ở một bên, xin Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đi phía trong, Vân Thiếu Khanh Ngụy An Lương tiếp sau đó, hắn cũng không giành trước, cũng không rơi ở phía sau, chỉ ở sau vai Hoàng Phủ Cẩn tương bồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui